“Thảm án diệt môn của nhà họ Liễu thành phố Dũng so với nhà họ Lý ở thủ đô năm đó cũng không thua kém nhau mấy đi? Nếu như tôi để lại một vài dấu vết ma pháp hắc ám ở đây, ông nói xem đám người chính đạo kia liệu có đi tìm Lý Dục Thần tính sổ hay không? Hahahaha…”
Tiếng cười âm trầm vang lên.
Liễu Chấn Võ nghe mà lạnh cả sống lưng.
“Nhóc con, có muốn sống hay không? Nếu như ông nguyện ý ra mặt chỉ ra chính là Lý Dục Thần giết người của nhà họ Liễu, tôi có thể để ông được sống”.
“Mơ tưởng!”, Liễu Chấn Võ giận dữ: “Nhà họ Liễu tôi truyền thừa trăm năm, từng thế hệ đều là trung lương, sao có thể thông đồng làm bậy với một ma đầu như ông được!”
“Hừm, từng thế hệ đều là trung lương sao!”, cái bóng cũng không giận dữ, vẫn lạnh lùng cười như cũ: “Chỉ là chết sạch sẽ không còn nữa! Thế hệ trung lương mấy trăm năm, từ đây lại không còn gì, có phải rất đáng tiếc hay không? Nếu như ông còn sống, ít nhất còn có thể nối dõi tông đường, ít nhất còn có người biết ai là hung thủ giết sạch mấy người, ít nhất có thể để võ đạo chó má vô dụng của nhà họ Liễu truyền thừa xuống tiếp, đúng không? Nếu như ông chết, coi như sẽ không còn cái gì nữa!”
Cả người Liễu Chấn Võ run lên, trong nháy mắt đó, trong lòng ông ta liền sinh ra do dự.
“Đúng, hãy suy nghĩ thật kỹ, nghe tôi, sống sót”.
Giọng điệu của cái bóng trở nên nhu hòa, có thứ gì đó mềm mại chui vào trong lòng Liễu Chấn Võ.
“Chỉ cần nghe tôi, nhà họ Liễu sẽ có thể truyền thừa tiếp. Nghe tôi, đưa linh hồn của ông cho tôi. Tôi chẳng những có thể để ông sống sót, còn có thể để ông học được công phu cao thâm hơn, để ông thu hoạch được sự sống vĩnh viễn. Tương lai nhà họ Liễu sẽ càng thêm huy hoàng hơn bây giờ… Tới đây đi…”
Cái bóng chậm rãi đi xuống khỏi ghế sô pha, di chuyển về hướng Liễu Chấn Võ.
“Không có khả năng!”
Liễu Chấn Võ lui lại một bước, hai tay xuất chưởng như gió, vỗ về phía cái bóng.
“Đừng hòng mơ tưởng mê hoặc tôi! Muốn tôi trở thành con rối của ông, muốn giết binh sĩ nhà họ Liễu tôi, muốn để nhà họ Liễu vạn kiếp bất phục, mơ tưởng! Tên ác ma này! Tôi giết ông!”
Chưởng phong gào thét, đập xuống mặt đất khiến sàn nhà vỡ vụn, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Thế nhưng cái bóng vẫn bình yên ở nơi đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
“Trời… haiz…”
Cái bóng thở dài.
“Nếu đã như vậy, sau tối nay sẽ không có nhà họ Liễu nữa”.
Cái bóng dưới đất bắt đầu bành trướng, không còn là hình người nữa mà giống như mà một vũng nước đen đến từ Địa Ngục, chậm rãi tuôn ra, khuếch tán sang bốn phía.
Rất nhanh bóng đen đã tới bên chân Liễu Chấn Võ, leo lên trên dọc theo chân của ông ta.
Liễu Chấn Võ lui lại theo bản năng, nhưng sau lưng cũng đã bị bóng đen bao trùm, không thể trốn đi đâu được.
Tiếp theo ông ta liền phát hiện chân của mình không có cách nào nâng lên. Cả người cũng đang mềm hẳn đi.
Soạt một tiếng, cả người ông ta sụp xuống, biến thành một bãi chất lỏng.
Chỉ còn lại một cái đầu lâu, con mắt còn có thể nhìn ra xung quanh. Nước máu dâng lên bao phủ lấy ánh mắt cuối cùng của ông ta.
Màu đen chảy ào ạt ra từ trong thư phòng, chảy qua hành lang, chảy qua phòng khách, chảy ra cổng lớn, chảy xuôi khắp sân vườn nhà họ Liễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...