Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Đây là mưu tính của Liễu Kim Sinh.
Kiếm khí hình thành, sát ý ngưng tụ, một kiếm đánh ra.
Một kiếm này mang theo uy thế vô song, sát ý vô cùng.
Ngay cả gạch trên tường thành cũng vỡ ra, lũ lượt bay xuống như trời mưa.
Mà hồi nãy, hai vị tộc thúc của ông vừa mới đâm thành bánh thịt trên tường thành, máu tươi nhiễm đỏ gạch tường. Thế là gạch vỡ rơi xuống như mưa kia cũng mang màu máu.
Dưới trời chiều, tường thành uy nghi dường như rơi xuống một trận mưa máu.
Trên mặt Liễu Kim Sinh lóe lên ý cười. Tại thời khắc vô cùng khẩn cấp, có thể đánh ra một kiếm mạnh mẽ và hoàn mỹ như vậy, ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng hết toàn lực sau khi bước vào Tiên Thiên.
Thậm chí, ông ta có cảm giác, nếu ông ta có thể dùng ra một kiếm như vậy trên đại hội võ lâm, ông ta sẽ không thua Itazura Kazuyoshi.
Kiếm khí gào thét lao đến gần Lý Dục Thần.
Anh chỉ có nước bị kiếm khí đâm xuyên, hoặc chạy trốn, hoặc ngăn cản.
Nếu Lý Dục Thần chạy trốn hay ngăn cản, anh chắc chắn sẽ phải phân tâm. Hai long hồn sẽ thoát khỏi vòng vây, lập tức cắn nuốt anh, thậm chí còn nhanh hơn cả kiếm.
Liễu Kim Sinh cảm thấy, bất luận Lý Dục Thần làm thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trời chiều rơi xuống, chân trời có hàng ngàn tia nắng đỏ rực.
Trên đỉnh núi Chiêu Bảo, thành cổ Uy Viễn được mây tím trên bầu trời bao quanh, trong mây như có thần long bay múa.
Trên tường thành, một người đứng vững, tùy ý buông thõng tay.
Một người khác khom người lao về phía trước như một hư ảnh, đâm một kiếm tới.
Kiếm khí ngưng tụ thành sương, tường thành nứt ra, vô số tảng đá bay tán loạn.
Một màn này, nếu có người ghi chép lại, nhất định sẽ là cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Ngay cả chính Liễu Kim Sinh, trong khoảnh khắc đó cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Đáng tiếc, khung cảnh anh hùng cái thế như thế mà không có ai nhìn thấy!
Kiếm khí đã đâm rách hư không, đi đến trước ngực Lý Dục Thần. Chỉ cần tiếp tục tiến lên một chút nữa thôi là anh sẽ đẫm máu tại chỗ.
Đúng lúc này, thân hình Liễu Kim Sinh bỗng nhiên trì trệ, giống như cả người ông ta và cả kiếm khí đều bị đâm vào bông vậy.
Trước mắt bị màn sương màu tím mông lung che kín, cái gì cũng không nhìn thấy.
Liễu Kim Sinh quá mức sợ hãi, vội vã lui về sau, mới phát hiện ra ở trước người Lý Dục Thần có một đám mây màu tím vắt ngang qua.
Một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi của ông ta đã đâm vào đám mây này.
Ông ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu được, đám mây này nhìn qua cũng chỉ là một đám sương mù mà thôi, sao lại có thể ngăn cản kiếm của ông ta được?
“Lý Dục Thần, cậu dùng tà thuật gì vậy?”, Liễu Kim Sinh cả kinh kêu lên.
“Tà thuật?”, Lý Dục Thần cười ha ha: “Ngay cả pháp thuật tiên gia chính tông mà ông còn không nhận ra, còn nói bừa cái gì mà là người số một Hoa Hạ. Tôi nói da mặt ông dày số một cũng không sai mà”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...