“Hahahaha, Hỏa Long Châu là do tôi trộm. Mọi người đều là trưởng lão nhà họ Liễu, tu vi võ đạo cũng xem như là nổi bật, hẳn các người đều biết, công pháp nhà họ Liễu phối hợp với Thái Âm Châu sẽ trở nên quá mức âm nhu. Sau khi đến Tông Sư, âm hàn quá thịnh làm tổn thương đến bản thể. Bởi vậy, từ xa xưa đến tay, trước tôi, không một ai có thể đột phá Tiên Thiên, luyện được võ hồn”.
“Các đời gia chủ đều trăng trối, nhất định phải tìm được thứ khắc chế hàn khí Thái Âm. Mà thứ khắc chế được Thái Âm Châu trực tiếp nhất và sẵn có nhất chính là Hỏa Long Châu. Vì chuyện này, tôi đã mưu tính rất lâu. Trời cao không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng đạt được ước muốn, đột phá cửa ải võ đạo Tiên Thiên”.
“Chúc mừng gia chủ!”, hai vị trưởng lão đồng thời chúc.
“Mọi người nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao hiện tại tôi lại nói ra?”
Trên mặt Liễu Kim Sinh hiện lên vẻ đắc ý.
“Lúc trước băn khoăn đến thực lực đảo Cửu Long, cho nên tôi tung ra rất nhiều lời đánh lạc hướng. Nhưng bây giờ, tôi đã là Tông Sư đệ nhất Nam Giang, lại có hai con rồng trong tay, ai còn dám tranh đoạt với tôi chứ? Chỉ là đảo Cửu Long, tính là cái thá gì!”
“Huống hồ, hồn Xích Giao này vốn bị trấn áp tại cổ trại nhà họ Liễu, Hỏa Long Châu tất nhiên là đồ vật của nhà họ Liễu. Tôi cầm nó về, cũng là vật về chủ cũ!”
Liễu Kim Sinh ném hai hạt châu lên không trung, rơi vào trong mây.
Chợt có hai tiếng long hồn rít gào truyền ra từ trong mây, tầng mây mở rộng, hai con rồng ngậm hạt châu bầu bạn bay đi.
Liễu Kim Sinh cầm Thất Trọng Bảo Hàm ném ra ngoài.
Hộp mở ra từng tầng từng lớp, biến thành bảy cái lớn nhỏ không đều.
Bảy hộp tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.
Hai con rồng gầm thét lao về phía bảo hàm.
Bảo hàm đột nhiên tản rộng ra, hối hả xen kẽ trên dưới trái phải trên không trung, thoạt nhìn chẳng hề có quy luật, nhưng nếu có người hiểu được kỳ môn trận pháp sẽ lập tức nhận ra, vị trí biến hóa của bảy cái hộp tạo thành một trận pháp đặc biệt.
Hai con rồng bị vây trong trận, bay qua bay lại.
Trận pháp bắt đầu co lại, hai con rồng lại không thể xông ra khỏi trận pháp, bóng dáng bị thu nhỏ theo. Chỉ chốc lát sau, chúng liền chui vào trong long đan của mình.
Long đan lại rơi vào cái hộp nhỏ nhất.
Tiếp đó, bảy hộp đồng thời thu hẹp, cái nọ lồng lấy cái kia, bọc vào cùng một chỗ, biến trở lại hình dáng ban đầu của Thất Trọng Bảo Hàm, rơi xuống tay Liễu Kim Sinh.
“Chúc mừng gia chủ bắt được hai rồng, từ đây vô địch thiên hạ!”
Liễu Kim Sinh cười ha ha.
“Hahahaha, cuối cùng nhà họ Liễu ta cũng quang tông diệu tổ trong tay tôi, từ giờ bước ra khỏi thành phố Dũng. Cái gì mà Tông Sư đệ nhất Nam Giang! Liễu Kim Sinh tôi là đệ nhất Hoa Hạ! Không, là đệ nhất thiên hạ! Hahahaha….”
Ông ta đang cười lớn, chợt nghe thấy một tiếng nói.
“Tôi thấy ông là da mặt dày đệ nhất thiên hạ ấy!”
Liễu Kim Sinh lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn. Chợt thấy có một nam một nữ đứng ở một đầu khác của tường thành, là Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai.
Hai vị trưởng lão khiếp sợ: “Các người… Sao các người ra ngoài được?”
Lý Dục Thần đáp: “Tôi thật sự chẳng thể ngờ mấy người lại chôn thuốc nổ dưới mặt đất. Đáng tiếc, đám các người quá keo kiệt, chỉ chôn có chút ít. Nếu chôn nhiều thêm 30, 50 tấn, tôi muốn ra ngoài thực sự phải tốn chút sức lực. Nhớ rút ra bài học, sau này làm việc đừng có quá keo kiệt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...