Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Ông Năm Lôi còn định ghé lại gần hơn, nụ cười trên mặt ông ta trông có vẻ gian ác.

Một con dao găm đột nhiên đè lên cổ ông ta, lưỡi dao lạnh lẽo làm nụ cười của ông ta bỗng chốc trở nên cứng ngắc.

“A Mai, không, sư tỷ, bà làm gì thế?”

Chị Mai cầm dao găm, nói: “Tránh xa bà đây ra!”

Ông Năm Lôi từ từ lùi lại, cổ cách xa mũi dao, ông ta duỗi tay sờ cổ, nói: “A Mai, nhiều năm không gặp nhau, xa lạ như thế làm chi, chúng ta đều là người Lan Môn, nên thân thiết với nhau hơn!”

Chị Mai cười khẩy: “Thành phố Dũng còn có Lan Môn à?”

Ông Năm Lôi cười xấu hổ: “Bà đã đến rồi, thế chẳng phải là có rồi sao! Đi thôi, tôi dẫn bà đi xem sòng bạc của tôi. Nói cho bà biết, Năm Lôi này không giống như ngày xưa nữa rồi, bây giờ tôi chính là vua sòng bạc của thành phố Dũng!”

Ông Năm Lôi dẫn bọn họ đi tiếp vào bên trong, rẽ trái rồi quẹo phải vài lần, cuối cùng mở một cánh cửa giấu trong một góc bí ẩn, bên trong là cầu thang đi xuống tầng hầm.


Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, dùng ánh mắt hỏi ý anh có nên xuống không.

Ông Năm Lôi cười nói: “Sao vậy, A Mai, sợ tôi ăn bà à?”

Rồi ông ta lại sáp lại gần.

Chị Mai cực kỳ phản cảm điệu cười của ông Năm Lôi, nụ cười của ông ta làm bà ta cảm thấy ghê tởm.

Lý Dục Thần bước tới, đứng ở giữa ông Năm Lôi và chị Mai, tách hai người họ ra, thăm dò nói: “Ở dưới lòng đất sao? Càng tốt, dưới lòng đất càng bớt việc”.

Nói xong, anh cũng không khách khí, dẫn đầu đi xuống.

Chị Mai đương nhiên đi theo anh.

Dạ mặt ông Năm Lôi run lên, ánh mắt hung ác nhìn về phía bóng lưng của Lý Dục Thần, hỏi: “A Mai, đây là bạn của bà sao? Không biết xưng hô như thế nào?”


Lý Dục Thần nói: “Tôi họ Lý, thế nào, Liễu Kim Sinh không kể cho ông nghe sao?”

Ông Năm Lôi giật mình, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi: “Cái gì mà Liễu Kim Sinh, tôi không quen. A Mai, người bạn này của bà thật thú vị”.

“Đến cả Đại Tông Sư của thành phố Dũng mà ông cũng không biết sao? Vua sòng bạc như ông có vẻ lăn lộn cũng không được tốt lắm nhỉ”, Lý Dục Thần cười nhạo nói.

Chị Mai bật cười thành tiếng.

Ông Năm Lôi có chút xấu hổ, trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của Lý Dục Thần lên mắng mấy lần. Ông ta nghĩ thầm, thằng nhóc thối, nói nhiều đúng không, sau này xem tôi xử cậu thế nào!

Sau khi xuống dưới lòng đất, đi qua một cánh cửa khác mới bước vào sòng bạc. Bên trong có mấy chục bàn đánh bạc với nhiều kích cỡ khác nhau, loại hình gì cũng có, rất có phong thái của sòng bạc.

Chẳng qua lúc này, một người đánh bạc cũng không có, chỉ có một người chia bài dựa vào bàn ngáp dài.

Ông Năm Lôi nói: “Nơi này là sảnh cho khách hàng cá nhân, vừa mới khai trương, tạm thời chưa hoạt động. Còn các khách hàng lớn thì đều ở trong sảnh nhỏ, các người đi theo tôi”.

Lại đi sâu vào trong. Lòng đất mở rộng ra bốn phía, giống như một cái mê cung. Hai bên hành lang thỉnh thoảng có một vài căn phòng sắp xếp không theo quy luật, có khi là ba bốn phòng nối tiếp nhau, có khi đi một đoạn rất dài cũng không có căn phòng nào.

Lý Dục Thần vừa đi, vừa cảm nhận luồng sát ý cổ xưa ngưng tụ trong tòa chiến trường cổ này. Theo luồng sát ý lan rộng, tư thế oai hùng, sóng to gió lớn trong trận chém giết hàng trăm năm trước dường như được tái hiện trong ý thức của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui