Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
“Ha ha, ngay cả Viên Thọ Sơn cũng không dám đánh, có thể thế nào nữa?”
“Bây giờ cũng chỉ có mời ông Chu ở Kim Lăng rời núi, mới có hy vọng đánh bại tên Kazuyoshi này thôi”.
…
Đối với việc Trí Nhẫn về chỗ ngồi, Itazura Kazuyoshi cũng rất bất ngờ, đồng thời có hơi thất vọng.
“Xem ra, Nam Giang đúng là không có cao thủ thật!”
“Ông mới đánh mấy người mà đã cho rằng không có cao thủ?”, Lý Dục Thần nói.
Itazura Kazuyoshi chẳng thèm để ý tới Lý Dục Thần, cũng không thèm nhìn anh cái nào, lười trả lời anh.
Lý Dục Thần cũng không tức giận, hỏi: “Có một người tên là Lâm Thiếu Bình, là người của Thiên Nhẫn Tông ông đúng không?”
Sắc mặt Itazura Kazuyoshi khẽ biến đổi, quay đầu nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần còn nói: “Còn có người tên là Yukio Takada nữa, cũng là người của Thiên Nhẫn Tông ông đúng không?”
Itazura Kazuyoshi nhíu mày: “Cậu biết ông ta?”
Lý Dục Thần cười nói: “Chưa nói tới biết đi, ông ta luôn nói muốn mổ bụng tự vẫn, không biết bây giờ thế nào?”
Itazura Kazuyoshi biến sắc, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Lý Dục Thần còn nói: “Còn có một người phụ nữ nữa, không biết tên là gì, kiếm pháp không tệ, đủ để chẻ củi”.
Sắc mặt của Itazura Kazuyoshi cuối cùng cũng đã thay đổi, ý lạnh trong mắt biến thành sát ý.
“Là cậu?”, ông ta có mấy phần khó hiểu: “Làm sao có thể?” .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Ông ta đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có khả năng! Cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của Kyoko!”
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà Kyoko chứ, đến Hoa Hạ tôi làm vậy thì chỉ có nước chết! Hoa Hạ rộng lớn như thế, ông thật sự cho rằng không có người nào ư?”
Itazura Kazuyoshi không cảm nhận được khí tức võ giả từ trên người Lý Dục Thần, cũng không phát hiện ra được bất kỳ chân khí gì dao động.
“Nói như vậy, cậu muốn khiêu chiến tôi ư?”, ông ta hỏi bằng chất giọng khinh miệt.
“Tôi không muốn khiêu chiến ông”, Lý Dục Thần nói.
Nghe thấy lời này, Itazura Kazuyoshi nở nụ cười lạnh.
Quả nhiên là phế vật mà!
Trên mặt những người khác trong đại sảnh hiện ra vẻ thất vọng, sau đó cũng tràn đầy miệt thị.
Thế nhưng ngay sau đó, Lý Dục Thần lại bổ sung một câu:
“Tôi muốn dạy ông một bài học”.
“Cái gì?”
Itazura Kazuyoshi khó tránh khỏi có chút giật mình, sau khi kịp phản ứng thì không nhịn được mắng một câu: “Ngu xuẩn!”
Ông ta tiện tay vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, vô số ánh kiếm như thác nước chảy ngược, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.
Khi Itazura Kazuyoshi ra tay, một kiếm tiện tay đó cũng đã đủ để lấy mạng của Lý Dục Thần.
Thậm chí, đây là ông ta đã nể mặt Lý Dục Thần dám đứng ra ra mặt thay võ đạo Hoa Hạ, cũng coi như nổi bật hơn nhiều người võ lâm ở đây, nếu không, ông ta cho rằng Lý Dục Thần còn không đủ tư cách để ông ta vung kiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...