Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân

Vương Tôn Sinh nói: “Ân oán thì chưa đến mức. Mấy tháng trước, tôi và cậu Lý vô tình gặp gỡ ở thành phố Hoà, đã hẹn nhau đánh một trận. Lúc đó thiệp mời được phát đi rộng rãi, người trong giang hồ đều có nghe thấy”.

Phía cuối lập tức có người phụ họa, nói: “Chuyện này tôi biết, lúc đó cũng rất oanh động ở thành phố Hoà, chợ đen thậm chí còn được mở ra, tiền đặt cược rất cao”.

Vương Tôn Sinh nói: “Đáng tiếc, có người lâm trận bỏ chạy, võ không so thành. Trên giang hồ không biết rõ tình hình, có người nói là tôi cố ý thổi phồng, khiến tôi gặp phải nhiều phiền toái không nhỏ. Hôm nay thật không dễ mới gặp mặt, lại là đại hội võ lâm, trước mặt các Tông Sư, cậu Lý, có phải chúng ta nên tính rõ món nợ cũ này không?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần.

Mọi người cũng rất tò mò về thực lực của anh, nhất là vừa rồi, khi đối mặt với Liễu Kim Sinh và Trữ Phượng Toàn, anh không hề có một chút khiếp sợ nào, không biết là thật sự có năng lực, hay chỉ là cố làm ra vẻ.

Liễu Kim Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, cười như không cười, hỏi: “Cậu Lý, lời chưởng môn Vương nói có phải là sự thật không?”

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Đó là sự thật”.


“Quy củ của đại hội võ lâm chính là vì giải quyết, dẹp yên tranh chấp giữa các vị. Nếu chuyện mà chưởng môn Vương vừa nói đến là sự thật, vậy thì chúng ta không thể mặc kệ. Hai vị có thể đưa ra yêu cầu riêng của mình, chúng ta sẽ xem xét mà phân xử”.

Liễu Kim Sinh có chút không nhìn thấu được Lý Dục Thần, nếu chỉ nhìn khí chất trên người anh để phán đoán, thì chỉ là một người bình thường, không có gì lạ. Tuy nhiên, vừa rồi khi ông ta dùng uy thế áp người, Lý Dục Thần không biết là cố ý hay vô tình làm vỡ chiếc ly, phá giải một cách nhẹ nhàng.

Bởi vì có liên quan đến Hỏa Long châu và đảo Cửu Long, Liễu Kim Sinh không dám khinh suất, mới khiến Vương Tôn Sinh ra mặt để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần. . Xi𝓃‎ hãy‎ đọc‎ 𝘁𝙧𝘶yệ𝓃‎ 𝘁ại‎ ﹢‎ T𝙧‎ ùmT𝙧𝘶yệ𝓃.𝖵𝘕‎ ﹢

Anh nhìn Vương Tôn Sinh, hỏi: “Chưởng môn Vương muốn như thế nào?”

Vương Tôn Sinh nói: “Rất đơn giản, chúng ta so tài một trận, ở trước mặt Tông Sư, không ai có thể gian lận, chính là xem võ đạo hư thực ra sao. Nếu cậu thắng, chuyện ngày đó coi như xoá bỏ, sau này, đệ tử Thái Cực Nam của tôi gặp cậu như nhìn thấy bề trên. Nhưng nếu cậu thua, thì phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người, lấy lại danh dự của tôi”.

Dứt lời, trên người Vương Tôn Sinh bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.


Những người khác kinh ngạc kêu lên: “Một năm không gặp, bản lĩnh của chưởng môn Vương lại tiến bộ, không ngờ đã là Bán Bộ Tông Sư!”

“Chẳng trách người trẻ tuổi kia lâm trận bỏ chạy, Bán Bộ Tông Sư, cậu ta chắc chắn không thể đánh bại rồi!”

“Xem thử hôm nay cậu ta làm sao bây giờ, nếu cậu ta dám đến, nói không chừng người ta cũng có tiến bộ thì sao!”



Những người ở hiện trường chú ý đến chuyện này nhất, ngoại trừ người bên cạnh Lý Dục Thần và Liễu Kim Sinh, còn có Viên Thọ Sơn.

Viên Thọ Sơn đã đột phá Tông Sư, nhưng ông ta cũng không thể đoán được thực lực của Lý Dục Thần, vừa vặn có thể dùng Vương Tôn Sinh để thử một chút.

Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần: “Cậu Lý, mời!”

Lý Dục Thần chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn cầm ly rượu, không nhanh không chậm đi về phía Vương Tôn Sinh.

“Ha, tên nhóc này thật vô lễ! Đánh nhau còn cầm theo ly rượu, cậu ta tưởng mình là Lý Bạch à!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui