Cao Thủ Hạ Sơn Ta Là Tiên Nhân
Thế gia bình thường, tài sản và quyền lực gia tộc đều bị một số người nắm trong tay, gia chủ có được quyền uy tuyệt đối.
Chỗ tốt của việc tập trung tài sản và quyền lực là có thể tập trung lực lượng để làm chuyện lớn.
Nhưng nhà họ Tiền lại khác. Nhà họ Tiền trải qua ngàn năm, con cháu đông đảo, phân bố khắp toàn thế giới, đều có nhân tài đỉnh cao trong các lĩnh vực như tài chính, thương mại, khoa học kỹ thuật, học thuật.
Mỗi một dòng của bọn họ, thậm chí là mỗi một gia đình đều tự do độc lập, có quyền chi phối tuyệt đối với tài sản và hành vi của mình, không bị gia tộc quản lý.
Nhưng bọn họ lại là một chỉnh thể, cùng nhau tuân thủ một số quy định cổ xưa.
Khi gia tộc cần, bọn họ có thể liên hợp lại bất cứ lúc nào, đây chính là một loại lực lượng cường đại đến đáng sợ.
Về phần tộc trưởng thì giống như một người liên lạc, hoặc là người phát ngôn của gia tộc.
Ông ta không có tài sản riêng, quản lý tài sản chung, không thuộc về bất cứ người nào, chỉ thuộc về toàn bộ nhà họ Tiền.
Những tài sản chung này được sử dụng theo một quy định vô cùng nghiêm chỉnh, cho dù là tộc trưởng cũng không thể tuỳ tiện sử dụng.
Cho nên Tiền Khôn nói ông ta không có nhiều tiền như vậy cũng không phải là nói quá, càng không phải là nói dối.
Đúng là ông ta và Tiền Nhược Vọng không có khả năng lấy ra vài tỷ để đầu tư cho tập đoàn Kinh Lý.
Thật ra Cao Tử Hạng rất hy vọng nhà họ Tiền không đầu tư, như vậy nhà họ Cao sẽ xuất sắc nhất hôm nay. Mà sự hợp tác với Lý Dục Thần cũng có thể sâu sắc hơn một chút. Ông ta đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, bây giờ biết thân thế của Lý Dục Thần, càng có thể kết luận người này có tiền đồ vô hạn.
Nhưng Cao Tử Hạng biết nếu hôm nay Tiền Khôn đã tới thì tuyệt không có khả năng cứ cười ha ha bỏ qua như vậy được.
Cho nên ông ta đang chờ đoạn tiếp theo của Tiền Khôn.
Tiền Khôn nhìn Lý Dục Thần một chút, tiếp tục nói: “Mặc dù không có tiền, nhưng lại có mấy mạng sống. Không phải vừa rồi tổng giám đốc Lang đã nói có tiền chi tiền, có sức ra sức sao, không phải tập đoàn Kinh Lý còn đang nhận người ư? Mặc dù bộ xương già này của tôi đã lỏng lẻo một chút, nhưng vẫn còn có thể sử dụng, nếu không tôi đến tập đoàn Kinh Lý làm bảo vệ được không?”
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều há to miệng, ngay cả tiếng kêu kinh ngạc cũng không phát ra được.
Đây là ai? Đây chính là ông Khôn dậm chân một cái là cả Tiền Đường cũng phải chấn động!
Làm bảo vệ?
Nếu không phải là chính miệng Tiền Khôn nói ra, ai nghe cũng sẽ không tin.
Ngay cả Lang Dụ Văn cũng ngây ngẩn cả người, không biết tiếp chuyện kiểu gì.
Lý Dục Thần cười nói: “Ông anh, anh đừng cướp bát cơm của bảo vệ chứ?”
Tiền Khôn cười ha ha, nói: “Chú em à, không phải tôi cướp bát cơm của người trẻ, chỉ là bộ xương già này ở trong nhà nhàn rỗi, cái gì cũng không làm, chỉ sợ cả người bị han gỉ thôi”.
Lý Dục Thần nói: “Nếu ông anh sợ han gỉ, về sau thường đến chỗ của em, em sẽ nói chuyện với anh”.
Ánh mắt Tiền Khôn sáng lên: “Vậy thì tốt quá rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...