Nghiêm Tuệ Mẫn cũng kỳ lạ nói: “Nghiêm Cẩn, làm sao cháu biết cậu ấy là…”
“Lâm Vân sớm đã nói với cháu rồi”, Nghiêm Cẩn hào sảng tiến lên, đặt đồ lên bàn: “Chồng chưa cưới của chị họ, tên là Lý Dục Thần, vô cùng lợi hại, có thể đánh cả ngàn người!”
“Tiểu Vân này, sao lại bốc phét như vậy!”, tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy Lý Dục Thần rất lợi hại, nhưng một mình đánh cả ngàn người cũng khoa trương quá rồi.
Bỗng cảm thấy nói Lâm Vân bốc phét trước mặt Lý Dục Thần, hình như không ổn, bèn hơi lúng túng.
Lý Dục Thần cũng không ngờ Lâm Vân lại bốc phét ra bên ngoài như vậy, cười nói: “Lâm Vân chủ yếu là tự khoa trương bản thân thôi, cậu ta không nói với cậu, cậu ta có thể đánh mười người chứ?”
Nghiêm Cẩn nói: “Anh ấy nói anh ấy có thể đánh trăm người”.
“Ha ha ha…”, cuối cùng Lý Dục Thần không nhịn được cười phá lên.
Nghiêm Cẩn thấy kỳ lạ nói: “Anh rể, anh ấy bóc phét ư? Em còn hy vọng nghỉ đông có thể học anh ấy mấy chiêu đấy”.
Lý Dục Thần bỗng tóm cổ tay của Nghiêm Cẩn, bắt mạch của cậu ta.
Bên trong cơ thể Nghiêm Cẩn không có chân khí, khí hải trống trơn, đan điền thường thường.
Trong mắt của người bình thường, cậu chỉ là một thiếu niên thông thường.
Nhưng trong cơ thể của cậu lại ngập tràn một thứ khác.
Toàn bộ máu thịt và gân cốt của cậu đều bị thứ này bao quanh, như thể được tắm rửa trong đó, rồi chậm rãi xảy ra biến hóa.
Thứ này là loại “khí” đặc thù của người tu hành, cũng có thể xưng là khí Tiên gia.
Còn thuần khiết hơn cả chân khí.
Nói cách khác, tên nhóc này chưa từng học qua bất kỳ môn võ đạo hoặc cửa hông nào khác, mà bước thẳng lên con đường tu hành chính tông nhất của Tiên gia.
Đây là một con đường quanh co, đồng thời cũng là một đường tắt.
Nói nó quanh co, là bởi vì trong ngắn hạn, phương pháp này chẳng khác gì dưỡng sinh, không nhìn ra bất kỳ hiệu quả gì. Không giống những phương pháp khác như võ đạo, y đạo hay bùa chú, luôn có một nghề thành thạo.
Nhưng nếu một lòng chuyên chú với phương pháp chính gốc nhất này, thì lại là phương pháp tốt nhất đi đến Trúc Cơ Tiên đạo, sau này tốc độ tăng lên sẽ nhanh hơn từ võ nhập đạo rất nhiều.
Chỉ là ít có ai áp dụng cách này, bởi nó có yêu cầu cực cao đối với căn cốt, ngộ tính và cơ duyên của một người. Hơn nữa theo cách này lại không có một nghề trong người, khó có thể ứng đối với đủ loại nguy hiểm trên con đường tu hành.
Xem ra tên nhóc này có một sư phụ tài giỏi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hóa Bướm
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Một Chú Một Em
4. Dẫn Dụ Sói Vào Hang
=====================================
Nghiêm Cẩn thấy Lý Dục Thần cầm tay của mình, nghi ngờ gọi một tiếng: “Anh rể…”
Lý Dục Thần mỉm cười, không nói thẳng ra, uyển chuyển trả lời: “Tuyệt đối đừng học lung tung theo thằng nhóc Lâm Vân kia, đáy của cậu không thích hợp luyện võ”.
Nghiêm Cẩn dường như khá thất vọng, cười khổ: “Lâm Vân cũng bảo em không phải người hợp luyện võ, em vốn còn không tin, nhưng nếu anh rể đã nói vậy thì em cũng hết hy vọng”.
Nói xong, cậu ta không dây dưa vấn đề này nữa, mở cái túi trên bàn, lấy ra rất nhiều món: “Cô ơi, cháu mua chút đồ ăn, đều là món trước kia ông nội cháu thích ăn. Có cả vịt hun khói cô thích nữa”.
“Thằng nhóc này, tiêu nhiều tiền thế làm gì hả, muốn ăn thì tự cô sẽ đi mua”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...