Lý Tư Diễm còn chưa kịp phản ứng, Khánh Phúc đã nhảy dựng lên như chuột rơi vào chảo dầu trước tiên, xông lên trước hai bước, khom lưng nói với Lý Tư Diễm: "Bệ hạ, Thẩm khơi cư lang đang bị điên, cho lão nô mang nàng ta xuống dưới trừ tà, không thể để nàng ta trắng trợn phạm thượng làm loạn!"
Dứt lời, ông ta vô cùng hung dữ nhào lên bắt ta.
Lý Tư Diễm nhíu lông mày, không nói một từ.
Ta nghiêng đầu, gạt Khánh Phúc sang một bên, bình tĩnh tự tin nói: "Khánh Phúc gia gia cuống cái gì, ông nghĩ thử xem, nếu không có ta ở bên thì sẽ không ai nói chuyện phiếm cùng bệ hạ, cũng không ai mặc cho bệ hạ đùa giỡn.
Bệ hạ làm sao nỡ đày ta đi Dịch Đình đây?"
Khánh Phúc sốt sắng nói: "Ngươi không thể ngậm cái miệng nát của ngươi vào được sao!"
"Không thể."
Không biết ta lấy sức lực ở đâu ra, bất chấp đau đớn ở cổ, đẩy Khánh Phúc sang một bên.
Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của chiếc hộp kia, ta chật vật cúi người, chọn lấy một mảnh hơi hoàn chỉnh nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay nhìn một chút, chợt bật cười.
"Ngay cả đồ vật quý giá như vậy cũng nỡ tặng cho ta, bệ hạ thật là hào phóng.
Nhưng bệ hạ ngồi không nắm giữ thiên hạ, lại ngay cả một bằng hữu thân quyến nói chuyện thường ngày cũng không tìm được, chỉ có thể mỗi ngày dây dưa với một Khởi cư lang tính tình xấu như ta, không cảm thấy quá bi ai sao?"
"Huống hồ, hôm nay ta nói nhiều lời không nên nói như vậy, nếu là trước kia đã sớm nên bị phạt đi Dịch Đình, nhưng hôm nay bệ hạ sao vậy? Ngay cả phạt ta cũng không muốn sao?"
Một năm qua, thái độ của Lý Tư Diễm đối với ta ngày càng quá giới hạn, thậm chí có khi còn khiến ta cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng chúng ta cách huyết hải thâm thù, là quan hệ không chết không thôi, tại sao hắn luôn không hề có chừng mực gần gũi ta chứ?
Mặc kệ là vì cái gì, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa.
Ta quay đầu đi, nói khẽ:
"Hoặc là chúng ta đổi một cách hỏi khác, có phải bệ hạ không thể rời khỏi ta rồi hay không?"
Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng yên tĩnh.
Miệng Khánh Phúc hơi há ra một cách hài hước, cẩu Hoàng đế đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt hồ ly đen như mực nhìn ta chằm chằm.
Vậy mà ta lại thấy được sự bối rối trong đó.
Thấy ánh mắt hắn nhìn ta dần dần lạnh đi, ta hiểu rõ, ta lại chọc giận hắn rồi.
Không phải cố làm ra vẻ uy hiếp, mà là cơn thịnh nộ chân chính đã lâu không thấy.
Lần trước hắn lộ ra ánh mắt tràn ngập sát ý này là ở Tuyên Chính điện.
Khi đó tay hắn cầm bảo kiếm, mũi kiếm kề lên cổ họng ta, chỉ cần khẽ động một chút là có thể tiễn ta xuống hoàng tuyền.
Sau hai năm đứng trong trung tâm vòng xoáy quyền lực, hắn trầm ổn hơn lúc mới soán vị rất nhiều, nhưng nổi giận lên lại càng đáng sợ hơn lúc trước.
Song, kỳ quái là ta cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí ngầm có loại sảng khoái khó hiểu.
Tức giận thì tốt.
Bà đây lại muốn xem xem rốt cuộc hắn có nỡ giết ta hay không!
Rất lâu sau, dưới cái nhìn áp bức của ta, cuối cùng Lý Tư Diễm cũng mở miệng.
Hắn nói khẽ: "Ai cho ngươi tự tin đề cao bản thân như vậy?"
Ta nói: "Đương nhiên là bệ hạ ngươi."
Khóe miệng hắn hơi giương lên, nhưng trong mắt không có ý cười: "Nhưng ngươi chẳng qua là một thứ đồ chơi trẫm đặt ở ngự tiền trêu đùa mà thôi, so với tấm bình phong này, cái hộp kia cũng không có gì khác nhau."
Hắn suy nghĩ một lát, lại chậm rãi đi đến bên cạnh ta, cầm lấy mảnh vỡ mạ vàng ta nhặt lên, nắn vuốt nói: "Cái hộp này là cống phẩm năm ngoái Thổ Phiên đưa tới, lúc sứ giả kia cống nạp ba hoa chích chòe thổi phồng nó lên, nói là thợ thủ công giỏi nhất trong tộc dùng kỹ nghệ thượng thừa nhất khắc ra, lại đi xa xôi vạn dặm đến Trường An."
"Đồ vật đúng là đồ tốt, nhưng trẫm không thích nhìn nó thì cũng sẽ tiện tay ném đi."
Ta nhỏ giọng nói: "Ta là người, không phải một món đồ."
Hắn cúi người xuống, môi mỏng kề bên tai ta, nhẹ nhàng nói:
"Là người hay là vật có gì khác nhau? Thẩm Anh, tại sao ngươi lại cảm thấy trẫm sẽ không ném vỡ ngươi như cái hộp này?"
Hắn vẫn còn mạnh miệng.
"Nếu bệ hạ thật sự muốn giết ta hẳn đã giết từ lâu, cần gì giữ lại đến hôm nay." Ta từ từ ngồi thẳng người, ngẩng mặt lên nở một nụ cười ngốc: "Đừng giả vờ nữa Lý Tư Diễm, ngươi thừa nhận đi, là ngươi không thể rời khỏi ta, cũng không nỡ giết ta."
Lần đầu tiên ta chủ động dựa vào gần hắn như vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Rõ ràng là hai người không đội trời chung nhưng nhìn từ xa lại có mấy phần phong vị tình tứ.
Da của hắn là màu lúa mạch dã tính, có lỗ chân lông tí xíu.
Thấy ta đột nhiên xích lại gần, hắn sững người trong giây lát, sau đó đột nhiên biến sắc như bị ong mật chích, một tay đẩy ngã ta xuống giường, dữ dằn nói: "Câm miệng!"
Thấy hắn nổi giận, ta tốt bụng nhắc nhở: "Đẩy ngã ta, ta không chết được đâu.
Nếu bệ hạ thật sự muốn giết ta, chi bằng ra bên ngoài mượn các thị vệ đại ca một thanh kiếm, đảm bảo ta chết sạch sẽ, một hơi cũng không chừa lại."
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, dường như tình cảnh ta miêu tả khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Ta bị ánh mắt này đâm đến giật mình, trái tim lạnh đi một nửa.
Chết rồi, không phải thật sự bị ta đoán trúng chứ, Lý Tư Diễm hắn...!hắn thật sự không nỡ giết ta?
Đầu óc ta nóng lên, một cơn máu liều không biết từ đâu đến nổ tung trong lồng ngực.
Ta xông lên phía trước, đụng đầu vào lồng ngực hắn.
Lý Tư Diễm sững sờ, bối rối lùi lại một bước.
Giữa lúc lộn xộn, ta đã nắm chặt đoản kiếm hắn mang theo người, dùng sức rút ra khỏi vỏ, trở tay kề ngang cổ mình.
"Ngươi muốn làm gì! Buông kiếm xuống!" Lý Tư Diễm thất thanh hô lên.
Ta cũng không biết mình đang làm gì, nhưng tay cầm kiếm không hề run rẩy, kiên quyết đặt lên cổ mình.
Ánh mắt ta sáng khiếp người, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi không nỡ giết ta, vậy thì ta tự mình ra tay vậy.
Dù sao từ lâu ta đã không muốn sống, không bằng chết cho sạch sẽ."
Lý Tư Diễm giận dữ nói: "Trẫm từng nói ngươi dám tự sát, trẫm sẽ tru di cửu tộc ngươi, một kẻ cũng không giữ lại!"
Ta hất cằm lên, cười lạnh: "Lý Tư Diễm, ngươi xem ta có dám hay không?"
Tiếng nói vừa dứt, ta quyết tâm liều mạng, vung đoản kiếm chém về phía cổ mình.
Một đao này ta dùng hết sức lực, không chừa lại một đường lui, giống như một con bạc đặt cược tất cả thẻ đánh bạc của mình.
Đánh cược cái gì đây? Cược hắn không nỡ, cũng không thể khoan nhượng ta chết trước mặt hắn.
Ta luôn nói hắn điên, thực ra ta cũng là một kẻ điên đích thực, dám đặt cược tính mạng người nhà mình chỉ để chứng minh chuyện này mà thôi.
Ta muốn chứng minh rằng, ta đối với Lý Tư Diễm mà nói có lẽ không chỉ là một thú cưng tiện tay có thể vứt đi.
Dù chỉ có một chút tình cảm vượt lên trên bình thường cũng được.
"Phập" một tiếng vang lên, thân kiếm khảm vào vật thể mềm mại nào đó.
Ta động đoản kiếm, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Ta mở mắt ra, thấy được tình cảnh đời này không thể nào quên.
Lý Tư Diễm đứng gần kề ta, tay phải nắm chặt chắn kiếm, lưỡi kiếm cứa qua tay hắn để lại một vết thương máu me đầm đìa.
Hắn thở hồng hộc, đôi mắt trừng lớn, bờ môi run rẩy, dường như người suýt nữa bị chém chết là hắn vậy.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy trong mắt hắn không hề che giấu sự sợ hãi như thế.
Người thường ngày lạnh lùng mạnh mẽ như thần, mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay, vậy mà lúc này lại lộ ra luống cuống muôn phần, dường như có thể dễ dàng bị nắm giữ.
Cả người ta ngây dại, kinh ngạc thả lỏng tay ra, mặc cho Lý Tư Diễm đoạt lại binh khí của hắn, đá văng đi thật xa.
"Ngươi...!tại sao ngươi lại đỡ một kiếm này?" Ta như mộng du hỏi: "Không phải ngươi ghét ta nhất, coi ta là thú cưng mà nuôi dưỡng sao? Tại sao lại quan tâm đến sống chết của ta?"
"Cái đồ điên nhà ngươi!" Lý Tư Diễm đột nhiên bùng nổ, trong đôi mắt phẫn nộ lại phủ một lớp hơi nước mỏng manh: "Nếu như trẫm không đỡ một kiếm này, ngươi thật sự giết mình sao!"
Ta cười như không hề gì, nói: "Sống chết có gì sợ? Ta có muốn giết mình thật hay không, ngươi cũng biết đấy."
Khoảnh khắc hắn đỡ lưỡi dao này hẳn đã hiểu, nếu như không có người bên ngoài can thiệp, với toàn bộ sức lực đó, ta sẽ mất mạng tại chỗ, thần phật cũng không cứu được.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu." Ta buông mắt: "Tại sao ngươi lại quan tâm sống chết của ta? Ta chết rồi, ngươi tru di gia tộc của ta, như vậy không phải cũng rất tốt sao?"
Hắn mờ mịt nhìn ta giống như là lần đầu tiên quen biết ta vậy, thậm chí trong mắt có một chút hoảng loạn khó mà phát hiện.
Ta tóm được biểu cảm biến hóa nhỏ xíu của hắn, suy nghĩ thay đổi thật nhanh.
Lúc còn chưa ý thức được mình phát hiện ra cái gì, ta đã ma xui quỷ khiến nói: "Lý Tư Diễm, có phải ngươi có một chút thích ta hay không?"
Giọng nói ta vừa dứt, trong Ngự Thư Phòng một bầu vắng lặng.
"Nực cười!"
Hắn lùi lại phía sau hai nước như tránh ôn thần, dường như nghe được chuyện gì huyễn tưởng, lại bật cười thành tiếng, tiếng cười khàn giọng rất khó nghe.
"Sao trẫm có thể nhìn trúng ngươi, miệng lưỡi sắc bén, dữ dằn đanh đá, cổ hủ bất trị..." Hắn vừa cười, vừa vắt óc tìm kiếm những từ miêu tả, từng từ ném lên mặt ta, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, giống như chó điên bị bệnh.
Ánh mắt ta rơi trên tay phải bê bết máu của hắn, màu máu đỏ thắm kia như đang cười nhạo hắn giấu đầu hở đuôi.
Lý Tư Diễm như bị ánh mắt của ta hun nóng, nhanh chóng chắp tay sau lưng, cật lực làm ra vẻ bình tĩnh uy nghiêm, lạnh lùng nói: "Trẫm biết văn nhân các ngươi tự xưng một thân ngông nghênh, không sợ sống chết, nhưng trẫm càng muốn để ngươi sống khó chịu hơn, như vậy chẳng phải sảng khoái hơn để ngươi chết hay sao?"
Ta thẳng thừng đâm toạc lời ngụy biện của hắn: "Lý Tư Diễm, ngươi lừa quỷ à? Đây là cái lý do rách nát gì? Có hơi thích ta thì cứ việc nói thẳng, đừng trốn chui trốn lủi như đồ hèn."
"Ngươi nghĩ nhầm rồi, trẫm ghét ngươi, trẫm chỉ muốn làm nhục ngươi." Khuôn mặt anh tuấn của hắn bắt đầu vặn vẹo, vẻ ngang ngược bắt đầu ngưng kết trong mắt.
Dưới cơn thẹn quá hóa giận, hắn lại quăng hai chiếc nghiên mực quý báu, chỉ ra ngoài cửa hung dữ nói: "Cút ra ngoài!"
Ta không hề sợ hãi, cứng cổ nói: "Có gan ngươi bảo ta vĩnh viễn cút đi, cút đi Dịch Đình, cút ra ngoài cung, cút đi Phù Dung Uyển hót phân cho diều hâu.
Còn mạnh miệng nói không nhìn trúng ta cơ? Ta thấy ngươi vốn dĩ luyến tiếc ta cút!"
Hắn ra vẻ trấn tĩnh quay người không nhìn ta, tay lại đang run lên nhè nhẹ, cố gắng giữ giọng nói bình ổn: "Được, được.
Trẫm thành toàn cho ngươi, để ngươi cút!"
Ông trời có mắt, ta dùng phép khích tướng với Lý Tư Diễm nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có tác dụng một lần.
Hắn siết chặt nắm đấm như hạ quyết tâm gì ghê gớm, bóp đốt ngón tay đến kêu lên răng rắc, chậm rãi nói: "Thẩm Anh động chạm ngự giá, cách chức Khởi cư lang, đánh hai mươi roi, phạt đi Dịch Đình đổ bô, không miễn xá thì không được bước ra Dịch Đình một bước, nếu như làm trái lập tức xử trảm cả nhà Thẩm gia."
Ta đứng nguyên tại chỗ thờ ơ.
Cút còn chưa đủ xa đâu, lần sau phải gia tăng cường độ.
Khánh Phúc nhìn ta một cái, nhỏ giọng nhắc nhở Lý Tư Diễm: "Thẩm khởi cư lang...!Thẩm Anh thân thể yếu, bây giờ còn bị phong hàn, chịu hai mươi roi sợ là...!sợ là sẽ mất mạng."
Nghe Khánh Phúc nói, Lý Tư Diễm sững lại một chút, lạnh lùng nói: "Vậy trước tiên hoãn lại, khi nào nàng khỏi bệnh thì lúc đó lại đánh, một roi cũng không được thiếu."
Ta lặng lẽ nhìn hắn biểu diễn, Khánh Phúc nhanh tay lẹ mắt lôi kéo ta ra ngoài, chỉ để lại một mình Lý Tư Diễm trong Ngự Thư Phòng.
Bóng lưng của hắn quạnh quẽ suy sụp, bên chân đầy vàng bạc vỡ tan.
Hai thái giám nhanh chóng tiến lên đóng cửa, giấu kỹ thời khắc cô độc yếu ớt nhất của Hoàng đế.
Ta nói không có sai, hắn quả thực đáng thương, tự nhiên có được giang sơn vô biên, nhưng không có một người đối xử chân thành, huyết mạch tương liên, đáng thương đến nỗi thích Khởi cư lang có thù không đội trời chung với hắn.
Loại quan hệ này hoang đường bao nhiêu, hắn cũng nên tỉnh táo một chút.
Ta ngoan ngoãn mặc cho Khánh Phúc kéo ta đi, từng bước từng bước xuống bậc thềm.
Cánh cửa son Ngự Thư Phòng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, ta cách Lý Tư Diễm càng ngày càng xa.
Bây giờ hắn đang suy nghĩ gì? Bị ép tự tay ném đi đồ chơi thích nhất, có khổ sở không?
Ta phách lối gào thét trong lòng: Khổ là được rồi! Chui vào chăn chổng mông khóc gọi mẹ đi, ranh con!
***
Cứ thế, sau hai năm, ta lại lần nữa được lĩnh khẩu phần ăn xa hoa của Dịch Đình.
Lần trước được hai thị vệ áp giải ta đến Dịch Đình, lần này vẫn là hai bọn họ.
Buổi sáng hai vị huynh đệ vừa mới bị ta ăn vạ chọc phá công việc, buổi chiều phong thủy luân chuyển, xui xẻo đến lượt ta, khiến hai thị vệ này mở mày mở mặt thật lớn một lần.
Bọn họ chọc ngoáy giễu cợt ta, nói cái gì mà Thẩm khởi cư lang lấn lướt phạm thượng, bệ hạ nên trừng phạt nữ tử ngông cuồng này từ sớm.
Bây giờ chỉ có phạt nhẹ đến Dịch Đình, nên đánh thêm một trận gậy mới phải, vân vân...
Hiện giờ ta tâm bình khí hòa, thậm chí còn có chút vui vẻ, nghe bọn họ nói như vậy cũng không giận, cười ha ha nói: "Nói chí phải, ta cũng cảm thấy phạt roi quá nhẹ, mà phạt đi Dịch Đình rất không sáng tạo.
Lần sau tranh thủ bị phạt đến Phù Dung Uyển hót phân cho diều hâu mới được."
Hai người dùng một loại ánh mắt như nhìn đồ đần nhìn ta, chắc là đang suy nghĩ cô nương này hẳn bị sốt hỏng đầu rồi, không bình thường.
Lúc ta đến Dịch Đình, Hạ Phú Quý đã nhận được thông báo từ Khánh Phúc, mang theo mấy tiểu thái giám đến cửa Dịch Đình đón ta.
Một đám người đứng thành hai hàng, tạo ra một loại khí thế đón loan giá quý nhân.
Phô bày cảm giác nghi thức Phú Quý Nhi không có chỗ bày biện.
Sau khi đưa tiễn hai thị vệ kia, Hạ Phú Quý thoa thuốc mỡ lên cổ cho ta, thở dài một hơi.
"Lúc trước thấy Thánh thượng dung túng ngươi, ta còn tưởng là về sau sẽ không còn nhìn thấy bà cô ngươi ở Dịch Đình nữa chứ.
Không ngờ ngươi thật có bản lĩnh, hai ba lần vào Dịch Đình này của ta."
Ta không khách khí thừa hưởng mì sợi chiên dầu của hắn nhai rôm rốp, cười hì hì nói: "Ai da, chẳng phải vậy sao.
Ta mắng hắn không có cha nuôi không có mẹ yêu, còn hỏi hắn có phải không thể rời khỏi ta hay không.
Hắn giận đến trừng trị ta hai mươi roi, cộng thêm đổ bô không kỳ hạn."
Hạ Phú Quý nằm lòng cung quy bắt đầu bấm đốt ngón tay, cuối cùng hắn nói với ta: Đúng là phạt rất nhẹ, hai mươi roi xem như là hình phạt nhẹ trong cung chỉ sau vụt tay.
Huống chi còn không phải hành hình tại chỗ, phàm là ta không biết xấu hổ một chút, thoái thác mấy tháng cho chuyện này trôi vào dĩ vãng thì ngay cả hai mươi roi cũng không cần chịu.
Về phần đổ bô ở Dịch Đình...!Có lẽ cẩu Hoàng đế không biết giao tình giữa ta và Hạ Phú Quý.
Dưới sự che chở thân tình của Phú Quý Nhi, xử phạt này với ta mà nói không khác gì nghỉ phép.
Ta cảm thấy Hạ Phú Quý đã chai lì với sự hung tàn của ta, nghe nội dung động trời như thế mà vẫn còn thờ ơ, thậm chí còn nói: "Chỉ có vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi đốt luôn Tử Thần điện."
"Cũng không đến mức đấy." Ta nói: "Nhưng mà nói cho ngươi chuyện này, ta phát hiện hình như hắn hơi thích ta."
"Ngươi đừng nói mò." Hạ Phú Quý không tin: "Người ta là Hoàng đế, có thể nhìn trúng ngươi được sao?"
"Trước đấy ta cũng không tin, hôm nay vừa phát hiện." Ta xòe tay ra: "Lúc ấy ta dùng dao đâm mình, hắn không hề nghĩ ngợi xông lên bắt lấy dao sắc, đầy tay toàn là máu."
"Ta tưởng thế nào, chỉ như vậy...!Khoan đã! Ngươi nói cái gì?"
Hạ Phú Quý hít sâu một hơi, không dám tin nói: "Thánh thượng? Hoàng đế? Y đỡ đao cho ngươi?"
"Đúng vậy." Ta ăn hết miếng mì khô, tâm trạng nặng nề: "Quá khủng khiếp, hắn thật sự thích ta."
Hạ Phú Quý ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường, xem chừng đang muốn tiêu hóa tin tức kinh thiên động địa này.
"Nhưng mà hắn không thừa nhận, lại không dám đối mặt với ta cho nên mới ném ta tới chỗ ngươi." Ta khinh miệt mắng một câu: "Đồ không có khí phách."
Ta ném cẩu Hoàng đế ra sau đầu, sung sướng vươn vai một cái, ôm lấy con mèo Hạ Phú Quý nuôi, gãi cái đầu tròn nhỏ của nó, mềm giọng nói: "Mèo con còn nhớ ta không?"
Mèo con non nớt hai năm trước đã trưởng thành một con mèo mập trung niên lạnh lùng cao quý.
Mèo mập ngạo mạn "meo" với ta một tiếng, ngẩng đầu ám chỉ ta gãi cằm cho nó.
Ta lấy ra thái độ ân cần gấp một ngàn lần so với hầu hạ cẩu Hoàng đế để mát xa cho mèo.
Nó lật mình trên đùi ta, hầm hừ kêu.
Cuối cùng Hạ Phú Quý cũng thoát khỏi trạng thái cây nấm, rề rà đi đến bên cạnh ta, ra sức lau mặt một cái, hỏi ta: "Hoàng đế thích ngươi cho nên ngươi muốn tránh đi...!Ngươi dự định ở lại chỗ ta?"
"Cái này ta nói cũng vô dụng, ngươi phải đi hỏi Thánh thượng các ngươi nghĩ thế nào."
"Nói thật cho ca ca, rốt cuộc tại sao lại làm ầm ra chuyện ngày hôm nay?"
"Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy thái độ của hắn đối với ta hơi kỳ quái cho nên thử hắn một chút." Ta gãi cằm của mèo con, ra vẻ ung dung.
Nói thì nhẹ nhàng, kỳ thực lúc ấy từng bước đều là một trận cược bậy.
Đừng thấy ta hô hào không thèm đếm xỉa cái gì với Lý Tư Diễm, thực ra trong lòng không muốn chết tí nào, còn đợi chịu xong thời gian này rồi xuất cung nữa đó.
Cũng may là ta cược đúng, cược không đúng thì mạng người nhà ta có lẽ còn giữ lại được, nhưng ta chắc chắn là phải đi gặp tổ tông.
Hạ Phú Quý rót chén trà đưa cho ta, lầm bầm nói: "Cuối cùng ngươi cũng tinh nhanh hơn một chút, cũng đã nhìn ra bệ hạ đối xử với ngươi khác biệt."
Ta liếc mắt nói: "Đúng vậy, nào có Hoàng đế không đi trêu đùa các phi tử cung nữ, một mực dính lấy Khởi cư lang?"
Hạ Phú Quý cười hi hi nói: "Ngươi nói đến đây thật ra ta lại có thể hiểu được.
Muội muội ngươi đúng là rất làm người ta thích, tính tình thú vị, đọc sách nhiều, bộ dạng xù lông giống như con mèo con, tinh quái đáng yêu.
Vả lại hiện giờ hậu cung Thánh thượng sạch bách như vại gạo cuối năm, không tìm được nương nương làm bạn, vậy chẳng phải chỉ có thể đến tìm ngươi mua vui?"
Ta tức đến đấm bàn: "Không có ai thì mau đi nạp đi! Còn có nhiều cung nữ chờ sủng hạnh như vậy, ta thấy chưa biết chừng phía dưới hắn không được mới..."
Hạ Phú Quý sợ đến nhảy cẫng lên, cách nửa bàn trà vươn tay bịt miệng ta, vội vàng nói: "Không được phép nói liều.
Bệ hạ long tinh hổ mãnh, không hề tầm thường."
Ta không biết xấu hổ nói: "Làm sao ngươi biết? Ngươi thử rồi à?"
Cái miệng ta đúng là thiếu đòn, chọc cho người tốt tính như Hạ Phú Quý tức đến đuổi theo đánh ta.
Ta cười ha ha trốn tránh công kích của hắn, còn cố ý bỉ ổi chòng ghẹo hắn: "Bệ hạ long tinh hổ mãnh, Phú Quý Nhi phong vận còn dư, thanh mai trúc mã, xứng đôi!"
Hạ Phú Quý gào lên: "Gia xé nát miệng nha đầu chết tiệt ngươi!"
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.
Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...