Hàn Duy đứng bên ngoài phòng làm việc của Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, ra hiệu cho Nghiêm Hoa gõ cửa.
Nghiêm Hoa kính cẩn cười, gõ cửa.
- Mời vào!
Bên trong truyền ra giọng nói trầm trầm của Bành Viễn Chinh, hai người đẩy cửa bước vào.
- Chủ tịch thành phố Bành!
Nụ cười của Hàn Duy trở nên có phần dè dặt, thận trọng, biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh, đối với Phùng gia phía sau lưng Bành Viễn Chinh, y khó tránh khỏi có sự kính sợ nhất định.
- Ồ, Bí thư Hàn, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh khoát tay áo, đưa mắt nhìn Nghiêm Hoa một cái, Nghiêm Hoa tự giác đi rót nước cho Hàn Duy.
Hàn Duy ngồi xuống, khẽ cười, nói:
- Chủ tịch thành phố Bành, việc điều chỉnh và hợp nhất thành Học viện Tân An đã căn bản hoàn thành, thủ tục cũng đã lo xong, đồng chí xem có cần tranh thủ tổ chức một buổi lễ mừng ngày thành lập?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Bí thư Hàn, hoạt động này là cần thiết. Dù sao, đây là một viện đại học thật sự của thành phố chúng ta, có ý nghĩa trọng đại. Như vậy đi, để cho Ủy ban đại học thành phố, văn phòng Thành ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố tham gia, tổ chức một buổi lễ khánh thành. Mời lãnh đạo cấp trên, Sở Giáo dục tỉnh, lãnh đạo Đại học Giang Bắc, tôi đang nghĩ xem có thể mời lãnh đạo Bộ Giáo dục đến tham dự không.
Về thời gian, tôi nghĩ nên thực hiện trước Tết hai ngày. Năm mới, vận hạn mới, qua Tết, từ năm 2002, Học viện Tân An bắt đầu chính thức hoạt động, thu nhận học sinh.
Hàn Duy đáp ứng:
- Được, tôi lập tức cho người đi lo liệu. Chủ tịch thành phố Bành, chúng ta cứ xác định như vậy đi. Chúng tôi chịu trách nhiệm mời lãnh đạo Sở Giáo dục, Đại học Giang Bắc, còn đối với lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo Bộ Giáo dục, hay là nhờ Chủ tịch thành phố Bành ra mặt mời giúp?
Với thân phận của Bành Viễn Chinh, ra mặt mời lãnh đạo Bộ Giáo dục tham dự lễ khánh thành Học viện Tân An, là không có gì khó khăn. Hàn Duy và Bành Viễn Chinh xác định hoạt động cụ thể, đồng thời dặn dò Nghiêm Hoa soạn ra một danh sách lãnh đạo, đơn vị cần mời tới tham dự, để Bành Viễn Chinh duyệt rồi tiến hành.
Do Bành Viễn Chinh, cho nên hiện giờ với tư cách là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Nghiêm Hoa dần dần chủ trì công việc ở văn phòng Thành ủy, trên thực tế là quản lý công tác hằng ngày của cơ quan Thành ủy, mấy Phó bí thư đều xếp sau cô, khiến họ hiềm nghi.
Chuyện này một phần là do Bành Viễn Chinh tín nhiệm và giúp đỡ. Mặt khác, là do Nghiêm Hoa có kinh nghiệm và sự chín chắn vững vàng. Dù sao Nghiêm Hoa cũng đã từng là cấp phó trong bộ máy quận huyện, sau đó đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố, đều là thực chức, so với những cán bộ từ cơ quan một bước đến nhậm chức ở thành phố, hoàn toàn khác biệt.
Nghiêm Hoa theo Hàn Duy vừa rời khỏi chưa tới mấy phút, Bành Viễn Chinh lại gọi điện thoại gọi cô qua.
- Lãnh đạo tìm tôi?
Nghiêm Hoa kính cẩn mỉm cười, ánh mắt hết sức phức tạp. Nghiêm Hoa nằm mơ cũng không nghĩ tới, xuất thân của Bành Viễn Chinh lại cao quý như vậy, mà điều đó cũng hoàn toàn dập tắt chút ý niệm ẩn giấu sâu trong đáy lòng cô.
- Nghiêm đại tỷ, chúng ta coi như đồng nghiệp lâu năm, cộng sự nhiều năm. Gần đây tôi suy nghĩ, chị công tác lâu dài ở cơ quan, bây giờ để chị xử lý những việt lặt vặt này, thật ra hơi lãng phí.
Bành Viễn Chinh không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề:
- Tôi định để chị làm Bí thư Quận ủy Kiến An, tôi chuẩn bị một thời gian ngắn nữa đề cử lão Cố làm Phó chủ tịch thành phố.
Nghiêm Hoa vui mừng, đỏ mặt cúi đầu:
- Cám ơn lãnh đạo chiếu cố tôi.
Bành Viễn Chinh hắn giọng cười:
- Nghiêm đại tỷ, chị đang trong độ tuổi khỏe mạnh, tôi luyện một hai năm ở Kiến An, sau này luôn cố gắng, còn có khả năng lên cao hơn.
Nghiêm Hoa dạ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Cô vẫn chưa tới 40 tuổi, còn có hy vọng rất lớn để bước vào cánh cửa cấp phó sở.
- Được rồi, cứ như vậy đi, chị chuẩn bị tư tưởng trước, chờ qua năm, tôi sẽ đưa vấn đề này ra hội nghị thường ủy.
Bành Viễn Chinh cười cười. Nghiêm Hoa cảm kích liếc hắn một cái, tuân lệnh rời đi.
Đây chỉ mới là ý định của Bành Viễn Chinh, phải chờ đến lúc hắn lên làm Bí thư Thành ủy rồi mới thực hiện. Sở dĩ hắn điều chỉnh công tác của Nghiêm Hoa, một phần vì suy nghĩ cho tiền đồ của Nghiêm Hoa, mặt khác, cũng do hắn cảm thấy giữ một nữ đồng chí bên cạnh mình có nhiều bất tiện.
Nhân dịp này, còn có thể đề bạt Điền Minh, người cũng đã trở nên trầm ổn lão luyện sau nhiều năm công tác.
…
Thành phố Tân An lại là nơi ẩn tàng của một "thái tử gia" (con cháu nhà quyền quý), tin đó từ quan trường thành phố Tân An dần dần lan truyền trong dân gian, trở thành đề tài "nóng sốt" được bàn tán rôm rả trong thời gian gần đây ở Tân An.
Một số người từng biết hai mẹ con Bành Viễn Chinh, chẳng hạn như các công nhân viên chức lâu năm của nhà máy cơ khí Tân An, hầu như không thể tin được lỗ tai mình. Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, khiến họ không thể không tin. Rất nhiều người bắt đầu vắt óc tìm cách liên lạc với Mạnh Lâm. Nhưng hiện nay Mạnh Lâm ở chốn kín cổng cao tường ở Thủ đô, làm sao họ có thể gặp được?
Tào Đại Bằng đã về hưu, cùng vợ về quê ở thành phố Trạch Lâm ký hợp đồng trồng rừng, khi trở lại nhà máy tham gia một hội nghị tọa đàm của cán bộ kỳ cựu, biết được tin kia, không kìm nổi kinh ngạc. Ông ta gọi điện thoại về cho Tào Dĩnh, nhưng cô cũng không tở ra ngạc nhiên chút nào.
- Tiểu Dĩnh, lần này ba trở lại Tân An, nghe được một tin về Bành Viễn Chinh.
Tào Dĩnh ồ một tiếng:
- Cha, anh ấy sao ròi? Không phải nghe nói anh ấy làm Chủ tịch thành phố sao?
- Ba nghe nói ông nội của Viễn Chinh là Phùng lão ở Thủ đô. Tiễu Dĩnh, thật sự là quá bất ngờ, chúng ta ở với cậu ấy cùng một cư xá nhiều năm như vậy, nhưng không biết cậu ấy có thân phận cao quý như vậy…
Giọng Tào Đại Bằng hơi buồn bã và hối tiếc, nếu như trước kia ông ta và vợ không ngang ngược ngăn trở, biết đâu hôm nay con gái hai người đã có cơ hội trở thành cháu dâu của Phùng lão?
Tào gia đã bỏ lỡ cơ hội "cá chép hóa rồng" mất rồi. - https://truyenfull.vn
Nhưng cơ hội đã qua, có câu nước đổ rồi khó hốt lại, không thể cứu vãn được nữa.
Tào Dĩnh cười nhẹ:
- Cha, anh ấy là cháu ai, có bối cảnh gì, có quan hệ gì với con đâu. Cha mau về, mẹ con một mình coi ngó cả một khu rừng lớn, bận tối mắt tối mũi.
Tào Đại Bằng kinh ngạc, lúc này ông ta mới hiểu ra, như vậy là con gái mình đã sớm biết xuất thân kinh thiên động địa của Bành Viễn Chinh.
Tào Dĩnh dạy ở trường tiểu học miền núi, trải qua một cuộc sống yên lặng, không màng danh lợi. Mặc dù trong nội tâm cô, tình cảm kia vẫn nồng nàn tha thiết, nhưng cô từ chối rời vùng núi này nửa bước.
Vợ chồng Tào Đại Bằng bất đắc dĩ, đành phải để tùy cô tự lo liệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...