- Đồng chí Viễn Chinh, tôi thấy vẫn là nên mở một cuộc Hội nghị thường vụ Huyện ủy nghiên cứu một chút về vấn đề cán bộ.
Hàn Duy và Bành Viễn Chinh cùng bước ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa nói.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gật đầu:
- Vâng, Bí thư Hàn, nếu ngày mai có thời gian thì cứ tiến hành vào sáng ngày mai.
Hàn Duy gật đầu:
- Được, cứ tiến hành vào sáng mai.
Hàn Duy cũng là sốt ruột muốn mở Hội nghị thường vụ, muốn đem vấn đề cất nhắc cán bộ sớm xác định xuống dưới, tránh cho Thành ủy bên kia lệnh một tiếng. Ông ta kiêm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy, nhưng người đi thì trà lạnh, cũng không có khả năng nhúng tay vào công tác của huyện.
Bành Viễn Chinh trong lòng biết rõ, nhưng cũng không coi đây là vấn đề đại sự. Hắn tận lực cấp cho Hàn Duy một mặt mũi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chậm rãi bước xuống lầu. Điều này khiến cho một số cán bộ cơ quan chuẩn bị xem náo nhiệt giật mình kinh hãi, cảm thấy bất ngờ. Họ vốn nghĩ rằng Bí thư Hàn sẽ giận dữ đập bàn, mắn mỏ Chủ tịch huyện Bành nhưng nó lại không diễn ra. Ngược lại lại là cảnh tượng thân mật giữa Bí thư Hàn và Chủ tịch huyện Bành.
Tin tức rất nhanh truyền khắp Huyện ủy và UBND huyện. Loại tin tức này truyền bá với tốc độ rất cao. Thì ra chỉ cần mấy cuộc điện thoại thì có thể thành như vậy.
Bành Viễn Chinh ở trong cơ quan Huyện ủy nói với Hàn Duy mấy câu rồi tiễn Hàn Duy lên xe về lại thành phố. Lúc này hắn mới chậm rãi trở về bên UBND nhưng không có lên lầu. Phó chủ tịch huyện Đổng Dũng chắc hẳn đã nhận được tin tức.
Đổng Dũng lập tức cảm giác không yên, giống như đang ngồi trong một hầm băng.
Y trông ngóng Hàn Duy và Bành Viễn Chinh sẽ trở mặt, phát sinh va chạm. Chỉ cần mối quan hệ giữa Hàn Duy và Bành Viễn Chinh căng thẳng thì y mới có thể an toàn và tranh thủ cơ hội đục nước béo cò.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng này khiến y lập tức ý thức được, chính mình có thể thành vật hy sinh của Hàn Duy rồi.
Nhưng trên thực tế, y thật đúng là xem trọng cái liếc mắt của mình.
Trong lòng Hàn Duy, vị trí của y không cao bao nhiều. Nhiều lắm cũng chỉ là một quân cờ. Chưa nói tới buông tha cho, nhưng người đánh cờ cũng đã quên mất sự hiện hữu của y.
Đổng Dũng sắc mặt âm trầm như nước. Y trong phòng làm việc đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.
Đến huyện lâu như vậy, Bành Viễn Chinh phong cách ít nhiều y cũng biết. Những thứ khác không nói, nhưng Bành Viễn Chinh đối đãi với kẻ thù của mình tuyệt sẽ không nhân từ nương tay. Y lo lắng, Bành Viễn Chinh sẽ rất nhanh xuống tay với y.
Y lại liếc mắt nhìn mình một cái.
Thực sự cầu thị mà nói, Bành Viễn Chinh cũng không xem y là đối thủ hay không đối thủ. Trước kia có Cố Khải Minh, Tô Vũ Hoàn, thậm chí là Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy Hách Kiến Niên còn miễn cưỡng xem là đối thủ. Nhưng Đổng Dũng thì không. Nhiều nhất cũng chỉ xem là hạng tép riu mà thôi.
Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên. Đổng Dũng hoảng sợ, trên trán rịn mồ hôi.
Y vội vàng cầm điện thoại lên, trầm giọng nói:
- Ai vậy?
Đầu dây bên kia là giọng nói hữu lực của Vương Hạo:
- Phó chủ tịch huyện Đổng, vừa rồi nhận được thông báo của Huyện ủy, chín giờ sáng ngày mai, mời ngài đến dự họp Hội nghị thường vụ mở rộng. Toàn bộ bộ máy của huyện phải tham gia.
Đổng Dũng khóe miệng run lên:
- Bí thư Hàn triệu tập hội nghị?
- Vâng, là Bí thư Hàn triệu tập.
Vương Hạo nói xong rồi cúp điện thoại:
- Phó chủ tịch huyện Đổng, ngài đang bận, tôi sẽ thông báo cho các lãnh đạo khác.
Buổi chiều cùng ngày, Bành Viễn Chinh trở lại thành phố. Tiến vào cuối tháng chín, phương bắc thành phố Tân An sáng sớm và đêm đã có chút mát mẻ. Hắn phải về lấy áo khoác và giặt quần áo.
Hắn từ cổng khu tập thể bước xuống xe, vừa muốn vào bên trong thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc. Hắn kinh ngạc rồi chợt ngẩn ra. Người phụ nữ phía trước đã quay người lại, hướng hắn mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở.
Hầu Khinh Trần.
Không ngờ lại là Hầu Khinh Trần.
Cô không có để tóc dài, vẫn duy trì mái tóc ngắn. So với quá khứ thì thêm vài phần giỏi giang và tài trí.
- Chị Khinh Trần, sao lại là chị? Chị như thế nào…
Hầu Khinh Trần cười khúc khích:
- Sao, chị không thể đến đây à? Chị nói với em rồi, chị vừa rồi gọi đến cơ quan của em, ở bên đó người ta bảo rằng e đã về nhà, nên chị đến đây trước.
- Chị hiện tại xem như là một nửa người của Tân An. Chị tốt nghiệp đại học Giang Bắc, về Công đoàn công tác. Về sau xin Chủ tịch huyện Bành chiếu cố nhiều hơn.
Hầu Khinh Trần cười hì hì vươn tay ra.
Bành Viễn Chinh cũng không bắt tay Hầu Khinh Trần, nhíu mày nhẹ nhàng nói:
- Chị Khinh Trần, chị thật là càn quấy, sức khỏe của chị còn chưa khỏe hắn, nên ở lại thủ đô dưỡng bệnh, chạy tới nơi này làm gì? Chị đến thành phố.
- Đây là cá nhân chị quyết định, trong nhà không can thiệp vào. Đương nhiên là chị đã trưng cầu ý kiến của cha mẹ rồi.
Hầu Khinh Trần khẽ mỉm cười.
Bành Viễn Chinh mày càng nhíu chặt:
- Trong nhà đồng ý cho chị như vậy sao? Em không tin.
- Chị cũng không nghĩ sẽ ở lại thủ đô. Ở đó cả ngày có quá nhiều người đến quấy rầy chị, phiền vô cùng. Chị muốn thay đổi một hoàn cảnh mới. Vừa lúc em cũng ở Tân An nhậm chức, chị liền đề xuất đến Tân An. Có em chiếu cố, trong nhà cũng yên tâm hơn.
Hầu Khinh Trần như cười như không nói.
Bành Viễn Chinh dở khóc dở cười:
- Chị Khinh Trần, em chiếu cố chị? Em chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ nhoi, mông ở dưới mình còn chưa lau được cho sạch sẽ.
Hầu Khinh Trần ánh mắt trợn lên, sẵng giọng nói:
- Không được nói lời thô tục?
Chợt lại nói:
- Đã đến nhà em rồi, không mời chị vào nhà ngồi một chút sao?
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, bất đắc dĩ phất tay:
- Xin mời.
Hầu Khinh Trần sóng vai cùng với Bành Viễn Chinh bước vào trong khu tập thể, đột nhiên đụng phải Tào Dĩnh trong bộ quần áo thể thao màu trắng và mẹ của cô. Xem ra hai mẹ con muốn ra ngoài mua thức ăn.
Tào Dĩnh liền đi tới, mỉm cười dịu dàng nói:
- Viễn Chinh, anh tan làm rồi à? Lát nữa qua nhà em ăn cơm nhé. Em và mẹ ra ngoài mua thức ăn, rất mau trở về.
Tào Dĩnh thần thái rất tự nhiên. Cô chỉ nhìn Bành Viễn Chinh, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Hầu Khinh Trần bên cạnh.
Hầu Khinh Trần kinh ngạc, từ trên xuống dưới đánh giá Tào Dĩnh, sau đó lại nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt liền trở nên căm tức và phức tạp.
Cổ hiển nhiên là đã hiểu lầm Bành Viễn Chinh, cho rằng Bành Viễn Chinh đang vụng trộm tại Tân An. Ngoại trừ Phùng Thiến Như ra thì còn những cô gái khác.
Bành Viễn Chinh xấu hổ mỉm cười:
- Tiểu Dĩnh, anh tối nay có chút việc, nên tự mình ăn cơm. Đúng rồi, giới thiệu với mọi người một chút. Đây là chị Khinh Trần, một người bạn của anh ở thủ đô.
Tào Dĩnh lúc này mới quay đầu lại nhìn Hầu Khinh Trần, cười gật đầu:
- Xin chào, chị Khinh Trần, em là Tào Dĩnh.
Nếu Tào Dĩnh không có mất đi một phần trí nhớ thì cô nhất định là có thể nhận ra khí chất thành thục của người tên là Hầu Khinh Trần trước mặt, cũng là một trong những công chúa ở thủ đô.
Nhưng hiện tại, trong mắt của cô, Hầu Khinh Trần chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi.
Tào Dĩnh cái tên này đối với Hầu Khinh Trần cũng không xa lạ. Hầu Khinh Trần đã nghe mẹ của Bành Viễn Chinh Mạnh Lâm nói qua cô bé này. Nghĩ đến đây, Hầu Khinh Trần liền bắt tay hàn huyên với Tào Dĩnh, vừa hồ nghi nghĩ "Chẳng lẽ Bành Viễn Chinh sau lưng Phùng Thiến Như tình cũ khôi phục với cô bé Tào Dĩnh này".
Bước vào Bành gia, Hầu Khinh Trần nắm lấy cánh tay của Bành Viễn Chinh, trầm giọng nói:
- Giỏi cho tiểu tử cậu, em có thể ngồi sát chị mà trong lòng không loạn, nhưng sau lưng lại gạt Thiến Như nối lại tình cũ.
Bành Viễn Chinh đổ mồ hôi:
- Chị Khinh Trần, lời này không được nói lung tung. Chị nghe em giải thích. Sự việc này rất dài dòng….
Hầu Khinh Trần ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Bành Viễn Chinh. Khi gặp được chuyện này, cô trước tiên phản ứng là đứng cùng chiến tuyến với Phùng Thiến Như. Nếu Bành Viễn Chinh không đưa ra được một lời giải thích hợp lý khẳng định sẽ không dễ coi đâu.
Bành Viễn Chinh đầu đuôi góc nhọn về chuyện Tào Dĩnh gặp tai nạn xe cộ đến mất trí nhớ. Hầu Khinh Trần có chút bán tín bán nghi hỏi:
- Tiểu tử thối, em không lừa chị chứ? Chị nghe sao giống như tình tiết trong mấy bộ phim trên truyền hình. Rất thái quá!
- Chị Khinh Trần, lúc trước em ở bệnh viện hiến tủy cho chị mà còn thành công. Kỳ thật thì em càng cảm thấy kỳ quái hơn đấy. Nhưng chuyện của thế gian, thường hay là khéo léo như vậy, khiến chúng ta không thể giải thích rõ ràng. Em sẽ không nói dối. Chuyện này em cũng đã nói với mẹ của em. Thiến Như em cũng có nói.
Bành Viễn Chinh cũng không sợ hãi, phất tay cười. Truyện Tiên Hiệp -
Hầu Khinh Trần hờn dỗi đứng lên:
- Chị quan tâm em, sợ em phạm sai lầm. Hơn nữa, đàn ông các người cũng đều cùng một mẫu. Chị lo lắng em không kềm chế được. Lại nói tiếp, cô bé kia khá xinh đẹp, tính cáh lại rất dịu dàng.
Bành Viễn Chinh cười khổ không nói gì, thầm nghĩ, chị chạy đến Tân An chẳng lẽ cũng không phải là hấp dẫn tôi sao? Khiến tôi không giữ được mình sao? Chị thật lo lắng cho tôi phạm sai lầm thì không nên đến Tân An càn quấy.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức muốn gọi điện thoại về cho Hầu gia, khiến vợ chồng Hầu gia khuyên Hầu Khinh Trần trở về.
Buổi tối, Bành Viễn Chinh dẫn Hầu Khinh Trần ra ngoài ăn cơm. Sau đó lại đưa cô về lại ký túc xá của trường đại học Giang Bắc.
Sáng sớm hôm sau, hắn trở về huyện, trước tiên triệu tập Vương Hạo của UBND huyện, Mã Thiên Quân của Ủy ban Kinh tế Thương mại, và Vi Minh Hiên của Ủy ban Xây dựng đến.
Ba người Vương Hạo vừa mới đi làm đã bị khẩn cấp triệu tập đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, đều ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao.
- Chủ tịch huyện Bành.
- Lãnh đạo hôm nay tới sớm vậy?
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo tìm tôi?
Bành Viễn Chinh mỉm cười, khoát tay ra hiệu ba người ngồi xuống.
Khi ba người đã ngồi yên, Bành Viễn Chinh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó mới mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Tôi và Bí thư Hàn kết nối một chút. Bí thư Hàn đồng ý đề cử ba người làm trợ lý Chủ tịch huyện. Hôm nay, trong Hội nghị thường vụ mở rộng, chính là bàn về vấn đề này.
Lời nói của Bành Viễn Chinh khiến ba người Vương Hạo mừng rỡ.
Đề bạt lên làm trợ lý Chủ tịch huyện vốn cho rằng tạm thời mắc cạn, chẳng lường được Bành Viễn Chinh lại lục lên, còn có tính chất đột phá. Bọn họ trong lòng hiểu rất rõ, lấy quan hệ hiện tại giữa Bành Viễn Chinh và Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn thì bọn họ được đề bạt khả năng rất lớn.
Tuy rằng trợ lý Chủ tịch huyện không phải là Phó chủ tịch huyện danh chính ngôn thuận, nhưng cũng được coi là cán bộ cấp huyện phó. Có thể lướt được qua cánh cửa này, đối với ba người Vương Hạo mà nói thì gần như đại diện cho sự thay đổi vận mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...