Phùng lão xoay người, đưa bốn bao lì xì cho Bành Viễn Chinh.
Lúc này, Bành Viễn Chinh không kìm nổi trong lòng ngầm cười khổ. Rõ ràng là vợ con hắn, nhưng sự việc gì cũng không đến phiên hắn làm chủ. Cho dù vừa rồi Phùng Thiến Như tỉnh lại, phải ăn những gì, Phùng lão thái thái cũng không cho hắn đến gần, chỉ bảo con dâu Tống Dư Trân tự minh cho Phùng Thiến Như ăn cháo loãng.
Bành Viễn Chinh tiếp nhận phong bao lì xì, mở ra thấy bốn danh thiếp màu vàng, theo thứ tự là bé trai: Phùng Lan Bằng, Phùng Lan Trình; bé gái: Phùng Lan Thư, Phùng Lan Đình.
Phùng gia đến thế hệ con của Bành Viễn Chinh đều lót chữ Lan. Mà dựa theo truyền thống của Phùng gia, tên của con nối dòng nhất đỉnh phải là có cái đuôi của tổ tiên làm quan. Mặc dù Bành Viễn Chinh cảm thấy có chút quê mùa và giáo điều, nhưng cũng không dám nghịch lại ý kiến của ông cụ.
Ông cụ có thể cho hắn bốn chọn một, coi như là coi trọng đứa cháu đích tôn như hắn. Nếu không có như thế thì hắn nhất định sẽ là càn khôn độc đoán.
Phùng Bá Đào, Phùng Bá Lâm hai anh em, Tống Dư Trân, Mạnh Lâm và vợ Phùng Bá Đào ba người con dâu. Thậm chí là Phùng Viễn Hoa và Phùng Lâm Lâm cũng đều bước sang nhìn vào tấm danh thiếp.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm, trong lúc nhất thời cũng lấy không ra chủ ý.
Hắn cảm thấy bốn tên này cũng không tệ lắm. Nếu quả thật muốn chọn, vẫn thật không biết chọn cái nào bỏ cái nào.
- Viễn Chinh, mau chọn đi. Ông nội của con cho con quyền lựa chọn đấy.
Phùng Bá Đào thúc giục.
Phùng lão đứng một bên, mỉm cười không nói.
Bành Viễn Chinh khẽ cười khổ:
- Bác cả, ông nội đưa ra bốn cái tên không tệ. Cháu chẳng biết chọn cái nào.
- Thiến Như, em xem qua một chút.
Bành Viễn Chinh nói xong, ngồi một bên giường, đặt tấm danh thiếp xuống, khuôn mặt tươi cười nhìn Phùng Thiến Như.
Phùng Thiến Như lần lượn nhìn, rồi nói:
- Ông xã, anh quyết định là được rồi. Em cảm thấy cái nào cũng tốt.
Ánh mắt của mọi người lại dồn về Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh trầm ngâm thật lâu, mới ngẩng đầu lên nói:
- Ông nội, bác cả, bằng không thì con trai gọi là Lan Trình, con gái gọi là Lan Thư được không?
- Lan Trình, Lan Thư! Tốt, quyết định như vậy đi.
Phùng lão nhẹ nhàng cười. Phùng lão thái thái lại từ trong túi cẩn thận lấy ra cái miếng ngọc đưa cho Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, đây là bà nội cho hai đứa bé. Cháu hãy nhận lấy.
Phùng Thiến Như khẽ cười:
- Cám ơn ông nội, bà nội.
Bởi vì sinh mổ, dựa theo yêu cầu của bệnh viện và chỉ thị của Phùng lão, để đảm bảo cho sức khỏe của Phùng Thiến Như, cô phải ở bệnh viện mười lăm ngày. Chừng nào cắt chỉ xong thì mới về nhà.
Trong mười lăm ngày, Bành Viễn Chinh lúc nào cũng ở bên cạnh vợ con để chăm sóc. Đương nhiên, ban ngày Tống Dư Trân. Mạnh Lâm và Phùng Bá Hà đều đều ở lại trợ giúp. Còn ban đêm thì có hai bảo mẫu ở lại để chăm sóc.
Trong mười lăm ngày này, không ngừng có bạn bè và những người trong giới thế gia ở thủ đô đến thăm Phùng Thiến Như. Một ít lãnh đạo cao tầng quen thân với Phùng lão cũng đều phái người nhà đến thăm hỏi, hoặc đưa quà tặng, hoặc chúc mừng.
Đến ngày thứ ba sau khi sinh, vợ chồng Mạnh Cường đại diện cho Mạnh gia đến thủ đô thăm hỏi. Dựa theo phong tục địa phương, tặng cho Phùng Thiến Như và hai đứa bé quà trong tháng. Trước buổi Phùng Thiến Như xuất viện ba ngày, Phó chủ tịch huyện Lân Nghiêm Hoa cùng với Phó chánh văn phòng UBND huyện Lân Trí Linh đi ô tô từ huyện đến. Tặng một bó hoa thật lớn, đại diện cho UBND huyện và công đoàn huyện, Hội liên hiệp phụ nữ huyện để chúc mừng.
Đây là lễ tiết, Bành Viễn Chinh không thể cự tuyệt.
Trên thực tế, Nghiêm Hoa và Trí Linh tuy rằng từ xa ngàn dặm đến đây, nhưng cũng không ở trong phòng bệnh quá lâu. Bởi vì thân phận của Phùng Thiến Như, người đến thăm rất nhiều. Nếu không phải Phùng lão thái thái không gật đầu thì Phùng Thiến Như đã chuồn về nhà từ lâu lắm rồi. - .
Nghiêm Hoa và Trí Linh khi tới, vừa lúc vợ của Bí thư Tỉnh ủy Giang Bắc Từ Xuân Đình và con gái Từ Tiêu cũng đang ở đó. Vợ của Từ Xuân Đình công tác tại một đơn vị sự nghiệp của tỉnh. Nghiêm Hoa cũng nhận ra bà, nhưng lại không có cơ hội để kết giao với Từ phu nhân.
Nghiêm Hoa và Trí Linh cáo từ xuống lầu. Ở sân bệnh viện, Trí Linh quay đầu lại nhìn tòa bệnh viện tráng lệ dưới ánh mặt trời, nhẹ giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Nghiêm, vợ của Chủ tịch huyện Bành…
Nghiêm Hoa biết Trí Linh đang suy đoán và muốn nói điều gì, nhưng cũng không tiếp lời, vẫn trầm mặc.
Đối với bối cảnh của Bành Viễn Chinh, ở huyện cũng có nghe một chút tin đồn, chỉ có điều không có chứng cứ xác thực. Thời gian dài cũng không có ai chú ý đến chuyện này nữa. Ban đầu Nghiêm hoa cũng không quá để ý, nhưng hôm nay cô không ngờ ở trong phòng bệnh gặp được vợ của Bí thư Tỉnh ủy cùng con gái. Mà xem thái độ thân mật của Phùng Thiến Như và mẹ con Từ phu nhân cũng đủ để thuyết minh nhiều vấn đề.
Ánh mắt của cô càng ngày càng phức tạp.
Bành Viễn Chinh xuống lầu, bất kể như thế nào, ở huyện xa xôi phái người đến thăm hỏi, theo lễ tiết hắn phải xuống tiễn.
- Chị Nghiêm, Trí Linh.
Bành Viễn Chinh giơ tay gọi.
- Chủ tịch huyện Bành.
- Chủ tịch huyện Bành, anh mau lên đi, không cần phải tiễn chúng tôi. Chúng tôi quay trở về huyện. Dù sao cũng là đi xe của mình mà.
Trí Linh kính cẩn nói.
Bành Viễn Chinh cười:
- Thật ngại quá, không mời hai người được ly nước. Chị Nghiêm, hiện tại thời gian không còn sớm. Hai người hôm nay ở lại thủ đô đi. Ngày mai hãy về. Đi ban đêm rất nguy hiểm.
- Tôi đã sắp xếp xong xuôi. Hai người đến khách sạn Long Đằng, ở đó có người chờ hai người. Tôi đã đặt phòng rồi.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Tối nay, tôi sẽ tranh thủ thời gian mời hai người ăn cơm, sẵn tiện bàn chút công tác của huyện.
- Được rồi, Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi ở lại một đêm.
Nghiêm Hoa chần chừ một chút rồi đồng ý. Bởi vì cô lúc này đến đây, kỳ thật là do Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên ủy thác, phái đến bàn công tác với Bành Viễn Chinh.
Từ Xuân Đình ở thủ đô cũng có nhà ở. Bởi vì ông ta lúc trước chính là từ thủ đô xuống. Tiễn hai mẹ con Từ Xuân Đình, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng ăn chút gì đó. Thấy Mạnh Lâm và Tống Dư Trân cùng nhau đến, thì liền đứng dậy nói:
- Mẹ, con có chút việc ra ngoài. Tối sẽ về. Thiến Như và mấy đứa nhỏ, đành nhờ hai mẹ rồi.
Vừa lúc đó, hai đứa bé không hẹn mà cùng nhau khóc loạn lên. Hai bảo mẫu vội vàng ôm đứa nhỏ vỗ về, còn Mạnh Lâm và Tống Dư Trân thì vội vàng đi pha sữa.
Bởi vì có đến hai đứa, hơn nữa Phùng Thiến Như lại không đủ sữa, nên hai đứa bé đành phải uống sữa bột. Mặc dù sữa bột trong nước thời đại này không có vấn đề gì, nhưng Phùng Thiến Như vẫn kiên trì cho con mình uống sữa của Mỹ. Vương An Na gần đây cũng không làm gì khác ngoại trừ trở thành người cung cấp sữa bột cho hai đứa bé.
- Ông xã, anh đi đi. Tối nay cũng không cần đến. Trở về nhà nghỉ ngơi một buổi. Anh ngày nào cũng ở lại bệnh viện, cũng ngủ không ngon giấc.
Phùng Thiến Như chậm rãi đứng dậy, hướng Bành Viễn Chinh đang nằm nửa người trên giường cười nói.
Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi quay ra phòng bệnh.
Hắn gần đây bởi vì phải chiếu cố vợ con, cũng không liên lạc với huyện. Lúc này đây có Nghiêm Hoa và Trí Linh đến, hắn cũng không yên tâm về công tác của huyện, vẫn muốn bàn với Nghiêm Hoa và Trí Linh một chút.
Mạnh Lâm đã pha xong sữa, đem bình sữa đưa cho một trong hai bảo mẫu. Lúc quay đầu lại thì không thấy Bành Viễn Chinh đâu, không kìm nổi cau mày nói:
- Viễn Chinh đâu?
- Mẹ, hôm nay có người ở huyện đến. Anh ấy có thể là ra ngoài gặp họ để bàn công tác. Dù sao, anh ấy ở lại cũng chẳng giúp được gì. Cứ để cho anh ấy đi.
Phùng Thiến Như cười hì hì, gọi bảo mẫu:
- Dì Trương, mau đem con cho cháu.
- Viễn Chinh cũng thật là, không bỏ được công việc. Mẹ hôm qua có nói chuyện với ba của con, định gọi nó về, tránh cho hai đứa ở hai nơi khác nhau, chẳng quan tâm được con mình.
Tống Dư Trân ở một bên giúp đỡ bảo mẫu dụ bé gái uống sữa.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng thở dài:
- Mẹ, Viễn Chinh sẽ không đồng ý đâu. Anh ấy có lý tưởng và khát vọng của mình. Cứ để cho anh ấy làm. Khi nào đứa bé lớn một chút, con mang tụi nó đến Tân An.
- Còn con nữa, Thiến Như. Con mau bỏ cái chức Tổng giám đốc của mình đi. Đừng đi làm nữa, ở nhà chăm hai đứa bé.
Tống Dư Trân càm ràm.
Phùng Thiến Như cười khổ không nói.
Cô và Bành Viễn Chinh đều giống nhau. Cô cũng có chí hướng và sự nghiệp của mình. Cô đương nhiên là không cam lòng ở nhà làm nội trợ và bảo mẫu chăm sóc con cái. Mà trên thực tế, Lan Trình và Lan Thư cũng đã có hai bảo mẫu và hai mẹ giúp đỡ, cô kỳ thật cũng chẳng dính tay vào chăm sóc được bao nhiêu.
- Cô Tống, cô ngàn vạn lần phải giơ cao đánh khẽ. Công ty của tụi cháu mà không có Thiến Như thì còn làm được gì? Tất cả mấy chục công ty lớn nhỏ, mấy chục ngàn công nhân đều đang chờ Thiến như cầm lái.
Lúc này, Vương An Na tay cầm theo một túi sữa bước vào, cười nói:
- Hơn nữa, Thiến Như là một thiên tài về kinh doanh. Ở nhà làm nội trợ thì thật là đáng tiếc.
Cô gần đây thường xuyên qua lại, nên cùng với Tống Dư Trân và Mạnh Lâm rất quen thuộc.
Kỳ thật thì Tống Dư Trân cũng là buột miệng thôi. Bà không có khả năng bắt Phùng Thiến Như ở nhà nội trợ. Còn về phần đứa nhỏ, có bà và Mạnh Lâm chăm sóc, lại còn có bảo mẫu. Qua nửa năm thì Phùng Thiến Như đã có thể ra ngoài làm việc.
Tống Dư Trân cười, giương tay chỉ vào Vương An Na:
- Đứa nhỏ này, tới thì tới, chứ đừng có lúc nào cũng mang theo đồ này đồ nọ. Lãng phí tiền bạc.
Vương An Na cười hì hì:
- Cô Tống, cô Mạnh, đây là cháu đặc biệt nhờ người đi Mỹ mua sữa bột hương vị mạch nha, ngon lắm, phối hợp với sữa bột đứa bé đang dùng.
Nhà hàng Tây khách sạn Long Đằng. Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa, Trí Linh ngồi đối mặt nhau, nhẹ giọng chuyện trò với nhau. Tuy nhiên, theo những gì Nghiêm Hoa nói, Bành Viễn Chinh dần dần cau mày lại.
Về phần Trí Linh, tinh lực và lực chú ý của cô càng dừng lại ở rượu vang đỏ và thịt bò. Đây là lần đầu tiên cô ở nhà hàng Tây ăn thịt bò uống rượu vang đỏ như vậy, nên trong lòng tràn ngập một sự mới mẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...