Bành Viễn Chinh gọi Lý Minh Nhiên và Quách Vĩ Toàn đến, mở một cuộc hội ý, một mặt xác định danh sách các cán bộ cơ quan Ủy ban nhân dân huyện xuống cơ sở rèn luyện, làm bước đệm để Bành Viễn Chinh tinh giảm cán bộ, tăng cường cán bộ cho cơ sở; mặt khác tiến hành xác lập và đẩy mạnh những dự án lớn cho năm 94.
Bành Viễn Chinh đưa ra mục tiêu: bắt đầu từ bây giờ đến cuối năm, bảo đảm dự án nhà máy nước khoáng và nhà máy cung cấp khí than đưa vào hoạt động thành công, bảo đảm "Trung tâm thương mại Đông Phương" cơ bản hoàn thành và đầu tư năm triệu tệ cho các dự án mới khác.
Lý Minh Nhiên và Quách Vĩ Toàn đều cho rằng, trước mắt huyện Lân có mấy dự án đã đủ để giúp huyện Lân bước vào quỹ đạo phát triển với tốc độ cao, mục tiêu thu tài chính và tăng trưởng kinh tế tăng trưởng sẽ không tồn tại vấn đề gì. Trong tình hình này, Bành Viễn Chinh hẳn là nên duy trì sự ổn định, không cần hao tâm tổn trí cho những dự án mới.
Nói tư tâm một chút, Bành Viễn Chinh có thể ở huyện Lân công tác mấy năm nữa? Mấy dự án lớn này đưa vào hoạt động thành công, hoàn toàn có thể gặt hái được thành tích nổi bật, cần gì tiếp tục mạo hiểm chứ?
Nhưng Bành Viễn Chinh căn bản là không suy nghĩ về những thứ này. Điều hắn theo đuổi khi làm quan, là thực hiện hoài bão cá nhân và thi hành biện pháp chính trị, chứ không đặt lợi ích chính trị lên cao nhất. Vì vậy mỗi một công việc, một dự án hắn làm, đều quan tâm đến sự lâu dài. Quyết không làm những công trình theo phong trào hay dự án ngắn hạn nhằm tạo thành tích, không cầu dân chúng ngợi khen, chỉ cần không thẹn với lương tâm!
Nghe Bành Viễn Chinh không nhanh không chậm trình bày ý tưởng phát triển sắp tới của hắn, ánh mắt Lý Minh Nhiên và Quách Vĩ Toàn trở nên càng lúc càng phức tạp, đồng thời trong lòng cảm thấy xấu hổ. Càng tiếp xúc lâu với Bành Viễn Chinh, hai người càng cảm thấy ý chí và tầm nhìn của Bành Viễn Chinh, người thường không thể có được. Hắn cứng rắn và mạnh mẽ, là vì làm việc không vì tư lợi, điều này có thể nhận ra từ sự gánh vác trách nhiệm và nguyên tắc xử sự của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh không hẳn là thanh quan, nhưng nhất định là một người làm việc công tư rõ ràng. Hắn không so đo nhất thời một chuyện được mất. Không câu nệ khuôn sáo, bản thân vượt lên trên mọi đòi hỏi nghiêm khắc nhất.
- Đồng chí Minh Nhiên, lão Quách. Ý tưởng phát triển tổng thể cho toàn huyện đã sớm xác định, đó chính là lấy dự án trung tâm thương mại làm chính, xây dựng thành một trung tâm thương mại, hậu cần, tập trung và phân phối, đẩy mạnh chuyên sâu ngành nghề, tập trung phát triển, tạo thành hiệu ứng quy mô. Chúng ta làm trung tâm thương mại hậu cần, ưu thế lớn nhất chính là giao thông nhanh và tiện, quốc lộ, tỉnh lộ và xa lộ cao tốc cũng đi ngang qua huyện chúng ta, chi phí vận chuyển rất thấp.
Căn cứ vào ý tưởng này, chúng ta chủ yếu làm hai phương diện công việc. Một là bồi dưỡng, hình thành xí nghiệp dẫn đầu, tạo thành hệ thống xí nghiệp trụ cột. Hướng dẫn xí nghiệp tích cực dấn thân vào phát triển ngành thương mại và cung ứng hậu cần, khiến cho xí nghiệp trở thành chủ thể xây dựng thị trường, khai thác thị trường, kinh doanh thị trường, làm phồn vinh thị trường.
Hai là phát triển khu công nghiệp hậu cần (logistic) hiện đại. Xây dựng cơ chế và chính sách phát triển khu công nghiệp hậu cần, thông qua thị trường, triển khai tăng cường hoàn chỉnh công trình cơ sở khu hậu cần.. Kiên trì phương châm "Người không có, ta có, người có, ta ưu việt hơn, người ưu việt hơn, ta tốt nhất", tăng nhanh việc đồng bộ công nghiệp, tăng cường phát triển bằng ưu thế cạnh tranh.
Vì vậy, tôi cho là, trong năm 94, công tác kinh tế trọng điểm của chúng ta là quy hoạch xây dựng một khu công nghiệp hậu cần. Sau đó cố gắng đưa vào mấy dự án có liên quan…
Khu công nghiệp hậu cần phải dung nhập trung tâm thương mại Đông Phương vào đó, sau đó ở sườn đông và tây, quy hoạch hai trung tâm mua bán quy mô lớn, ý kiến của tôi là xây dựng trung tâm mua bán thiết bị cơ điện và trung tâm tập trung và phân phối thực phẩm, gia vị bán sỉ.
Bành Viễn Chinh vừa nói xong, Quách Vĩ Toàn lập tức hiểu ý định của hắn, không nhịn được khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ý vị.
Trong khi đó, Lý Minh Nhiên cau mày nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi ngắt lời một chút, mặc dù tôi không thạo công tác kinh tế, nhưng xây dựng trung tâm kinh doanh lớn, cần có mức cầu của thị trường, chúng ta muốn tạo ra một thị trường từ con số không, sợ là không dễ dàng.
Bành Viễn Chinh vẫn không nói gì, Quách Vĩ Toàn cười ha hả:
- Lão Lý, chắc anh không hiểu ý của Chủ tịch huyện Bành, khu công nghiệp hậu cần là hư, chỉ có hai dự án là thực. Chủ tịch huyện Bành muốn xây dựng trung tâm kinh doanh thiết bị cơ điện và trung tâm mua bán và phân phối thực phẩm và gia vị, rõ ràng là muốn "thọc gậy bánh xe" (1)
- Thọc gậy bánh xe?
Lý Minh Nhiên có phần mơ hồ, kinh ngạc hỏi lại.
Bành Viễn Chinh thầm thở dài, trong công tác kinh tế, quả nhiên Lý Minh Nhiên là một kẻ tay ngang, một chữ cũng không biết, ngay cả tính nhạy cảm kinh tế cũng không có. Với tầm nhìn như vậy, cho dù có trách nhiệm cỡ nào, liêm khiết cỡ nào, ở trong bối cảnh cải cách mở cửa, đẩy mạnh phát triển kinh tế, cũng không thích hợp làm người đứng đầu chính quyền.
Quách Vĩ Toàn mỉm cười:
- Lão Lý, bây giờ thành phố đã có một chợ buôn bán thiết bị cơ điện quy mô lớn, được xây dựng xong vào những năm 80, đã hoạt động gần mười năm nay, có thể nói là chợ kinh doanh thiết bị cơ điện lớn nhất tỉnh Giang Bắc. Nhưng chợ này rất không tiêu chuẩn, cơ sở, phương tiện cũng rất đơn sơ, thành phố từng có lần tỏ ý đầu tư cải tạo, nhưng sau lại mắc cạn vì lý do thiếu hụt tài chính.
Về phần chợ gia vị, thành phố Trạch Lâm có một chợ, nhưng thiếu quy hoạch thống nhất, hoàn toàn là chợ tự phát mà thành.
Nếu như chúng ta xây dựng trung tâm mua bán một cách quy mô và đồng bộ, có chính sách ủng hộ và giảm miễn thuế ưu đãi tương ứng, tôi dám cam đoan, không tới nửa năm thời gian, sẽ từ từ kéo hai thị trường hấp dẫn đó tới huyện chúng ta. Vấn đề mấu chốt là chính sách ưu đãi có mạnh mẽ hay không cũng như tuyên truyền có đúng chỗ hay không.
Trong mắt Bành Viễn Chinh lóe lên một tia ánh sáng, ngắm nhìn Quách Vĩ Toàn với vẻ nghiền ngẫm, vỗ tay hắng giọng cười một tiếng:
- Lão Quách quả nhiên là chuyên gia kinh tế, chỉ mấy câu nói đã chậm đến điểm quan trọng nhất. Không sai, đúng là tôi có ý "thọc gậy bánh xe". Trước đây một thời gian ngắn, tôi đặc biệt đi khảo sát thị trường thiết bị cơ điện thành phố và thị trường gia vị ở thành phố Trạch Lâm, thị trường đã bão hòa, đạt đến mức cực hạn, nếu như chúng ta có điều kiện, hoàn cảnh và biện pháp ưu đãi tốt hơn, thì việc các doanh nhân và thị trường hai nơi đó chuyển dời đến huyện chúng ta là hoàn toàn có thể.
Đúng như lão Quách nói, thị trường của chúng ta muốn có điểm sáng, nếu có đủ ưu đãi để hấp dẫn người ta, nếu có hoàn cảnh phát triển tốt đẹp, còn phải có tương ứng chiến lược tuyên truyền tương ứng. Đây là thành công mấu chốt.
Lý Minh Nhiên à một tiếng, không nói gì nữa. Quách Vĩ Toàn cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo chuẩn bị thu hút đầu tư hay là để trong huyện trực tiếp đầu tư xây dựng?
- Phải thu hút đầu tư, trong huyện tự xây dựng cũng không phải là không thể, nhưng có rủi ro nhất định về tài chính. Tôi cho là, chúng ta phải thao tác theo cơ chế thị trường, cùng có lợi cùng thắng, điều chúng ta cần làm chính là chính sách ủng hộ và ưu đãi. Hình thức triển khai, có thể mô phỏng theo sự thành công của dự án trung tâm thương mại Đông Phương.
Bành Viễn Chinh phất phất tay nói, ánh mắt kiên định mà trong suốt.
Quách Vĩ Toàn khẽ thở dài, thầm nghĩ: thu hút đầu tư, dễ dàng vậy sao? Có quy hoạch, có ý tưởng, cũng có cả triển vọng, nhưng nếu như không có xí nghiệp tới đầu tư, hết thảy cũng bằng không, cũng chỉ là lý luận suông.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Quách Vĩ Toàn, thản nhiên nói:
- Thu hút đầu tư, đẩy mạnh kinh tế phát triển, không phải chuyện riêng của mấy lãnh đạo huyện chúng ta, cũng là trách nhiệm không thể trốn tránh của cán bộ và quần chúng trong huyện. Tôi nghĩ, Ủy ban nhân dân huyện có thể đưa ra biện pháp trao phẩn thưởng cho người có công tiến cử doanh nghiệp tới huyện đầu tư, phát động lực lượng toàn huyện, đẩy mạnh thu hút đầu tư.
Ý tưởng của Bành Viễn Chinh về trao phần thưởng thu hút đầu tư, vào những năm 2000 sau này, cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, hầu như phần lớn các quận huyện trên cả nước đều có chính sách tương tự, nhưng vào giữa những năm 90, đây là chuyện rất mới mẻ.
Chính phủ thưởng tiền cho người hoặc đơn vị có công thu hút đầu tư, đây là một ý nghĩ làm người ta giật mình kinh ngạc.
Quách Vĩ Toàn kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, do dự nói:
- Chủ tịch huyện Bành, tài chính thưởng tiền cho cá nhân, như vậy có nên không…
- Lão Quách à, cải cách mở cửa chính là phải đổi mới thể chế, đổi mới phương thức kinh tế, nếu như chúng ta câu nệ giữ khuôn sáo cũ kỹ, thì làm gì cũng không thành công được. Dĩ nhiên, chính sách trao thưởng này có tính tạm thời, chờ đến lúc huyện xây dựng được một không khí thu hút đầu tư tốt đẹp, có thể hủy bỏ chính sách này.
Tôi đã tham khảo ý nghĩ này với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn tỏ vẻ tán thành. Để đổi mới, chúng ta có thể thường thử một chút, hiệu quả, hẳn là có thể thấy ngay được!
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nụ cười.
Đưa ra ý tưởng này, hắn đã trải qua suy tính thận trọng. Về sau, phần thưởng thu hút đầu tư , bởi vì quá nhiều, quá lạm dụng, ở rất nhiều nơi đã bị biến dạng , nhưng nếu thao tác thật tốt, khống chế được tốt, tạm thời vẫn có thể phát huy tác dụng to lớn của nó.
Hắn quyết định đưa ra ý tưởng này ở huyện Lân, để thi hành chừng hai năm, cho nên, biện pháp trao phần thưởng này, từ vừa mới bắt đầu, đã được xác định là "biện pháp tạm thời ".
- Lão Quách, anh phụ trách biện pháp trao thưởng này, làm một phương án cặn kẽ, rồi chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc hoàn thiện.
Bành Viễn Chinh cười nhìn Quách Vĩ Toàn.
Quách Vĩ Toàn thở dài một cái, gật đầu đáp ứng:
- Được, tôi thử một chút.
- Nhớ kỹ, lão Quách, không nên thực hiện một cách cứng nhắc theo chỉ tiêu và nhiệm vụ, không nên làm rập khuôn một cách máy móc. Chúng ta khích lệ cá nhân và đơn vị có điều kiện, có tài nguyên tham dự thu hút đầu tư, nhưng không được áp đặt theo mệnh lệnh hành chính, tạo gánh nặng không cần thiết cho ngành trực thuộc và cán bộ quần chúng, đây là nguyên tắc.
... Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau khi Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên đi, Nghiêm Hoa tìm tới chỗ Bành Viễn Chinh, nói mời Bành Viễn Chinh ngày mốt dự đại hội tuyên dương của Ủy ban nhân dân huyện nhân ngày quốc tế phụ nữ 8-3, rồi ngay sau đó Ninh Hiểu Linh vào cửa, mời Bành Viễn Chinh ngày mai tham gia diễn tập phòng chống động đất do Cục giáo dục huyện và văn phòng xử lý khẩn cấp tổ chức ở trường trung học huyện Lân.
(1) Thọc gậy bánh xe: Ý nói Bành Viễn Chinh muốn tạo điều kiện để huyện Lân cạnh tranh với thành phố Tân An và thành phố Trạch Lâm về hai lĩnh vực kinh doanh thiết bị cơ điện và thực phẩm- gia vị, "lôi kéo" doanh nhân đang kinh doanh tại hai nơi đó về huyện Lân, hình thành thị trường mới ở huyện Lân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...