Mới vừa trở lại trong huyện, Bành Viễn Chinh vào phòng làm việc, thấy trên bàn làm việc của mình có văn bản bổ nhiệm của Ban tổ chức Huyện ủy.
Trong đó, Tạ Huy được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng Cục công an huyện, Vương Hạo được bổ nhiệm làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Hoắc Quang Minh được bổ nhiệm làm Phó chánh văn phòng, lúc Điền Minh được điều từ quận Tân An đến huyện Lân, là cấp phó phòng, bây giờ cũng được xác định lại là Phó chủ nhiệm Phòng nhân sự. Như vậy, Phòng nhân sự có hai Phó chủ nhiệm là Trí Linh và Điền Minh.
Trước kia Hoắc Quang Minh là nhân viên bình thường. Hoắc Quang Minh được đề bạt làm Phó chánh văn phòng, cấp cao hơn Trí Linh, khiến cô ta rất khó chịu, nhưng cũng không làm gì được.
Lúc trước cô ta thẽ thọt với Cung Hàn Lâm, nhưng không có kết quả. Về sau, cô ta nhờ anh rể của mình, là Phó cục trưởng Cục Công thương Tôn, nhưng họ Tôn vừa nghe nói có liên quan đến Bành Viễn Chinh, lập tức từ chối yêu cầu của cô, ngược lại còn giáo huấn cô một phen, bảo cô lo làm việc, chờ cơ hội.
Bành Viễn Chinh cầm tờ công văn đọc lướt qua một lượt, thuận tay đặt lên bàn.
Việc bổ nhiệm đám Tạ Huy đã xong, có nghĩa hắn đã thắng trận đầu trong cuộc "tranh giành" giữa hắn và Cung Hàn Lâm. Nhưng hắn không cảm thấy vui sướng, ngược lại là ngưng trọng và đau xót.
Nếu có lựa chọn, hắn không muốn đối chọi với Cung Hàn Lâm, không những đã trở mặt với nhau, còn có tư thế "ngươi chết ta sống". Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, tình thế này được tạo thành, có một yếu tố rất quan trọng là do lãnh đạo thành phố âm thầm thúc đẩy. Là cấp dưới, hắn không có cách nào chống lại, cũng không chi phối được.
Điều duy nhất hắn có thể làm là giữ vững bản tâm và nguyên tắc, đối mặt thực tế. Nếu như Cung Hàn Lâm cố tình làm một vật chướng ngại trên bước đường công tác của hắn, hắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ được.
Hắm cảm thấy Cung Hàn Lâm quá thiếu sáng suốt. Nếu như là người thông minh, hiểu ý cấp trên, ông ta nên giữ sự bình thản, lẳng lặng đợi chờ đến lúc điều chỉnh bổ nhiệm. Như vậy, ít nhất có thể bảo đảm là không phạm sai lầm, có thể giữ được vị trí cán bộ cấp huyện và thực chức vốn không dễ có được.
Nhưng Cung Hàn Lâm giống như người đang đánh cờ, người trong cuộc thì u mê, nhìn không thấu điểm này. Ông ta vì quyền lực mà chĩa mũi dùi vào Bành Viễn Chinh, nhưng, làm như vậy, ông ta không chỉ chống lại Bành Viễn Chinh, mà là chống cả lãnh đạo thành phố.
Đến bây giờ, Bành Viễn Chinh đã hiểu rất rõ, ban đầu Đông Phương Nham chọn Cung Hàn Lâm, là do không còn cách nào khác, không có người thích hợp để lựa chọn. Cho nên, chuẩn bị để Cung Hàn Lâm làm một hòn đá đặt chân trong thời kỳ quá độ. Nếu không có Bành Viễn Chinh lộ diện, cũng sẽ có một cán bộ khác thay thế…
…
Nghe trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh có động tĩnh, lại thấy Hoắc Quang Minh đã trở lại, Vương Hạo gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Y thừa hiểu, mình được đề bạt, là nhờ sự kiên trì của Bành Viễn Chinh. Nếu không, với sự chèn ép của Cung Hàn Lâm, chắc chắn y vẫn sẽ còn tiếp tục làm một Phó chánh văn phòng.
Y mới ba mươi hai tuổi, bây giờ giải quyết được cấp phòng, sau này còn có khả năng vượt qua cấp phó huyện, chứ nếu để kéo dài thêm hai năm nữa, hoàn toàn không còn hy vọng. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Cám ơn lãnh đạo chiếu cố và đề bạt tôi, sau này tôi nhất định càng thêm cố gắng công tác…
Mặc dù lời của Vương Hạo có một chút khách sáo, nhưng cũng có mấy phần chân thành. Đối với y, Bành Viễn Chinh chính là Bá Nhạc, có ơn tri ngộ (1)
Bành Viễn Chinh cười:
- Đây là vị trí anh nên có. Anh đã chủ trì công việc trên cương vị Phó chánh văn phòng hai ba năm nay, đương nhiên nên được thăng chức.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, lại nói tiếp:
- Vương Hạo, công tác này hay công tác kia, vị trí này hay vị trí khác, chỉ là vai trò thay đổi, tôi hy vọng anh có thể sớm thích ứng vai trò, nhanh chóng khiến công tác được khởi sắc. À, anh đã gửi công văn mời tập đoàn Hoa Thương chưa?
Bành Viễn Chinh hỏi.
Vương Hạo thầm xấu hổ, hơi lúng túng nói:
- Lãnh đạo, muốn gửi công văn đi dưới danh nghĩa của Ủy ban nhân dân huyện, nhất định phải có chữ ký của Chủ tịch huyện Cung, nhưng…
Bành Viễn Chinh nhíu mày, tức giận nói:
- Nhưng nhị cái gì? Người ta muốn tới huyện chúng ta đầu tư, đây là chuyện đại sự nhằm phát triển kinh tế huyện, tôi đã nói chuyện với Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Hoa Thương, sao đến tận bây giờ còn chưa gửi công văn đi?
Vương Hạo, anh làm việc kiểu gì vậy? Tại sao không lập tức báo cáo với tôi? Đây là chuyện rất quan trọng, cứ để trì hoãn như vậy, nếu như hợp tác bị ảnh hưởng, ai chịu trách nhiệm? Là anh sao? Anh gánh nổi trách nhiệm này sao?
Bành Viễn Chinh càng nói càng tức, mắng Vương Hạo một trận tơi bời.
Chuyện mời tập đoàn Hoa Thương tới khảo sát, hắn đã nói với Vương Hạo mấy ngày, hắn không ngờ, tới giờ này giấy mời vẫn chưa được gửi đi.
Thảo nào gần đây, không có tin tức gì của Phó Khúc Dĩnh. Cũng do hắn sơ sót, công việc quá nhiều, nên bẵng đi.
Vương Hạo có điều khó xử mà không nói được. Loại công văn này nhất định phải có chữ ký của Chủ tịch huyện. Y đã đưa công văn đến cho Cung Hàn Lâm, nhưng ông ta làm như không nhìn thấy, y có nhắc một lần, Cung Hàn Lâm cũng chẳng ừ hử gì cả.
Thái độ của Cung Hàn Lâm như thế, Vương Hạo cũng không thể làm gì được. Y cũng định nói với Bành Viễn Chinh, nhưng lại cảm thấy chưa thích hợp, muốn đợi thêm một hai ngày nữa. Trên thực tế, hiệu suất làm việc ở cơ quan không cao, có nhiều việc, kéo dài thêm mấy ngày cho tới một hai tuần hoặc hơn, cũng không phải hiếm.
Vương Hạo cúi gằm xuống, đứng trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, bị Bành Viễn Chinh giũa cho một trận. Tiếng Bành Viễn Chinh rất lớn, truyền ra ngoài, người trong Ủy ban nhân dân huyện hết sức kinh ngạc: Vương Hạo là cán bộ tâm phúc của Bành Viễn Chinh, sao đột nhiên bị Chủ tịch huyện Bành mắng té tát như vậy?
Mặc dù nổi giận, nhưng Bành Viễn Chinh cũng biết chuyện này không phải lỗi ở Vương Hạo. Cung Hàn Lâm là Chủ tịch huyện, ông ta không ký, rất nhiều việc phía dưới chỉ có thể đợi chờ. Cho nên hắn mắng Vương Hạo, thật ra là "chỉ cây dâu, mắng cây hòe" đối với Cung Hàn Lâm mà thôi.
Đối với Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh càng ngày càng thất vọng. Sau khi ông ta có quyền lực trong tay, các thói hư tật xấu lúc trước còn ẩn giấu, giờ lộ hết ra. Tầm nhìn quá hạn hẹp, luôn dây dưa không nghỉ ở những chuyện vụn vặt vớ vẩn, hơn nữa còn dễ dàng vì chuyện cá nhân bỏ mặc chuyện công.
Tầm quan trọng của thu hút đầu tư đối với huyện Lân, không cần nói cũng biết. Ông ta là Chủ tịch huyện, chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhen, lại nhằm vào chuyện này mà làm khó dễ, không lấy đại cục làm trọng, cho thấy trình độ lãnh đạo quá thấp.
Bành Viễn Chinh thở dài, lạnh lùng nói:
- Anh lập tức đi chuẩn bị một thư mời khác, mang tới cho tôi, tôi sẽ đi gặp Chủ tịch huyện Cung.
- Dạ, tôi đi làm ngay.
Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh không buộc y phải đích thân tới gặp Cung Hàn Lâm hối thúc, mặc dù bị mắng một chập, nhưng trong lòng Vương Hạo vẫn có phần cảm kích. Nếu không y sẽ rất khó xử, nói không chừng sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu quyền lực của hai vị lãnh đạo.
Vương Hạo lại đóng dấu lên một thư mời tập đoàn Hoa Thương, giao cho Bành Viễn Chinh. Nhìn Bành Viễn Chinh cầm thư đi, rảo bước về phía phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, ánh mắt y lóe lên một tia sáng khác thường.
Cung Hàn Lâm ở trong phòng làm việc, không có việc gì làm. Mấy Phó chủ tịch huyện đã bắt đầu làm việc với tần suất cao, cho nên ông ta cáo cảm giác rảnh rỗi. Theo sự bố trí của Hàn Duy, ông ta hỗ trợ Hàn Duy phụ trách toàn bộ công việc của huyện, nhưng không rõ chi tiết và cũng phải báo cáo xin chỉ thị của Hàn Duy, rốt cuộc ông ta chỉ là người truyền lại mệnh lệnh.
Có tiếng gõ cửa, thật ra ông ta đã nhận ra là Bành Viễn Chinh tới.
Cung Hàn Lâm đứng dậy, đi ra mở cửa, thản nhiên nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tìm tôi có việc?
Bành Viễn Chinh cười:
- Chủ tịch huyện Cung, lần trước tôi có đề cập với lãnh đạo việc mời tập đoàn Hoa Thương Singapore tới huyện khảo sát đầu tư. Đây là thư mời, tôi nghĩ nên nhanh chóng gửi đi, để họ tới huyện tham quan một chút, tranh thủ bước kế tiếp hợp tác thực chất.
Bành Viễn Chinh đưa văn bản trên tay tới.
Cung Hàn Lâm nhận lấy, cũng không thèm nhìn, thuận tay đặt trên bàn, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi đang muốn nói về chuyện này. Ý tưởng của cậu rất tốt, xây dựng một trung tâm thương mại, tranh thủ sự đầu tư của doanh nhân nước ngoài, có lợi cho sự phát triển tổng thể của huyện.
Nhưng, cậu có nghĩ tới không, chúng ta là một huyện nghèo, huyện chúng ta chỉ có hơn trăm ngàn nhân khẩu thường trú, một huyện lỵ nhỏ mà xây dựng trung tâm thương mại phân phối, có phải vung tay quá trán? Tôi cảm thấy dự án này cần tiến hành điều tra nghiên cứu và làm luận chứng, không nên gấp gáp.
- Về tính khả thi của dự án này, tôi đã tiến hành luận chứng đầy đủ. Lát nữa, tôi sẽ bảo văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Ủy ban kinh tế và thương mại báo cáo một chút tài liệu cụ thể với Chủ tịch huyện Cung. Nhưng tôi nghĩ, cho dù dự án này có thành hay không, mời doanh nghiệp nước ngoài tới khảo sát không có gì sai!
Bành Viễn Chinh ngồi xuống:
- Tập đoàn nước ngoài này rất có thực lực, họ đang đầu tư mạnh vào các địa phương trong nước, nếu như hội đủ điều kiện, khả năng họ ở lại huyện chúng ta không phải không có.
Cung Hàn Lâm nhíu mày, nói:
- Sở dĩ tôi không đồng ý mời nước ngoài tới đầu tư, chủ yếu là suy nghĩ đến các loại hậu quả. Đồng chí ngẫm lại xem, dự án này cần số vốn đầu tư không nhỏ, lúc đầu cần rót vào mấy chục triệu, chẳng may dự án thất bại, khiến doanh nghiệp nước ngoài lỗ vốn, ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, trong tương lai, tôi và đồng chí, không ai gánh nổi trách nhiệm này!
Bành Viễn Chinh từ từ đứng dậy:
- Chần chừ do dự, chuyện nên làm đều không cần làm. Hai năm vừa qua, công trình đầu tư của doanh nghiệp nước ngoài mọc lên như nấm trong nước, nếu như cứ theo suy nghĩ của Chủ tịch huyện Cung, thì doanh nghiệp nước ngoài cũng không có cơ hội tiến vào thị trường trong nước.
Cải cách mở cửa là một con nước lớn không thể ngăn cản. Cơ hội này đối với một huyện nghèo như chúng ta, không thể nghi ngờ, là thời cơ phát triển hiếm có. Điều chúng ta phải làm là nắm bắt thời cơ, phát triển kinh tế. Muốn phát triển kinh tế, nhất định phải xây dựng dự án!
Ánh mắt Bành Viễn Chinh trở nên nghiêm nghị, giọng nói hơi lạnh lẽo:
- Xin Chủ tịch huyện Cung yên tâm, tôi phụ trách dự án, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, tôi chịu trách nhiệm!
Cung Hàn Lâm cười gằn:
- Đồng chí gánh trách nhiệm sao? Đồng chí phải hiểu rõ ràng, hiện giờ tôi mới là Chủ tịch huyện Lân! Dự án này tôi không chấp nhận, công văn này tôi không ký!
(1) Bá-Nhạc: Họ Tôn tên là Dương, là một chuyên-gia giám-định ngựa nổi danh vào khoảng thế kỷ thứ bảy trước CN, vào thời nhà Chu. Vì tài xem tướng ngựa của ông, người ta gọi ông là Bá Nhạc (hay Bá Lạc- Bole) là tên chòm sao Thiên Hạt (Scorpio) được coi là cai quản các giống thiên mã trên trời. Bá Nhạc xem xét xương và cấu trúc của con ngựa có thể nói đúng các đặc tính của nó. Bá-Nhạc biết rõ khả-năng, sở trường, sở đoản của mỗi con ngựa, rất sành việc giám-định ngựa để phát-hiện ngựa nào đích-thị là thiên-lý mã. Đời vốn không thiếu thiên-lý mã, song nếu không có Bá-Nhạc, thử hỏi mấy ai phân-biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...