Bí thư Thành ủy chỉ đích danh khen ngợi khiến thanh danh Bành Viễn Chinh lại lan xa. Tuy nhiên, đối với một số người cực kỳ hâm mộ mình, trong lòng Bành Viễn Chinh vẫn duy trì sự bình tĩnh khác thường. Bởi vì Bí thư Tiết sắp chuyển khỏi thành phố Tân An, ông ta có đánh giá hắn cao cỡ nào, cũng không có tác dụng gì lớn, thậm chí, còn có thể phản tác dụng.
Tan họp, Bành Viễn Chinh và Mã Tự thong thả đi dọc theo hành lang về Phòng Tin tức, khi thoáng nhìn thấy hai người, không ít người ở các Phòng khác trong Ban Tuyên giáo đều chủ động cười với Bành Viễn Chinh, có người còn vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai hắn, động viên vài câu. Bạn đang đọc truyện được tại
Bành Viễn Chinh đều mỉm cười hỏi han mọi người vài câu, như thể trước đó không có chuyện gì xảy ra cả.
Tuy nhiên, Mã Tự hơi tức giận, hạ giọng nói:
- Mấy kẻ khôn lõi này, không có tên nào tốt, nịnh bợ quá mức! Hồi sáng Trưởng ban Chu phê bình cậu vài câu, bọn họ liền hận không thể giẫm cậu dưới chân; bây giờ, Bí thư Tiết vừa khen ngợi cậu, bọn này lập tức lom khom đón gió, thật tởm!
Bành Viễn Chinh khẽ cười:
- Cũng bình thường thôi, anh Mã, cơ quan chính là một cái lò tôi luyện lớn, bất kể đen, trắng, thơm, thối đều trộn lẫn trong một bếp lò, giữa người với người, cơ bản là cái dạng này. Anh vào cơ quan trước tôi nhiều, hẳn là phải hiểu rõ chuyện này hơn mới phải!
Mã Tự hừ một tiếng, im lặng bước đi.
Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng dáng Mã Tự, thầm lắc đầu. Tính tình những người như Mã Tự, thật ra không thích hợp ở trong cơ quan, cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, có làm phai nhạt tính cách của mình, cũng sẽ không được lên chức đúng lúc, tình cảm mạnh mẽ và tuổi xuân, cứ như vậy tiêu hao dần mòn trong những công việc đơn điệu, theo giờ giấc cố định mỗi ngày.
Phía sau vọng tới tiếng bước chân vững vàng, Bành Viễn Chinh nhận ra ngay đó là Cung Hàn Lâm. Hắn dừng bước, đứng tránh qua một bên, Cung Hàn Lâm cười nói:
- Nào, Tiểu Bành, quay lại Phòng, chúng ta mở một cuộc họp ngắn!
Lúc Cung Hàn Lâm rời khỏi lễ đường Thành ủy, ông gặp Trưởng phòng Tổ chức cán bộ Chu Đại Dũng. Hai người đứng qua một bên nói chuyện một lát, trong lúc vô tình, lại đề cập tới chuyện Bành Viễn Chinh vừa được Bí thư Thành ủy khen ngợi. Hai người đều là người lớn tuổi trong cơ quan, trước giờ quan hệ hỗ trợ lẫn nhau không tệ, Chu Đại Dũng không rõ vô tình hay cố ý, gợi ý cho Cung Hàn Lâm mấy câu.
Đại khái nói "đồng chí Tiểu Bành" này không đơn giản, là một trong số cán bộ hậu bị do đích thân Trưởng ban Tống lựa chọn và điều động, khuyên Cung Hàn Lâm khi nào nên chiếu cố thì nhất định phải chiếu cố, đừng để rơi vào tình huống khó xử, vuốt mặt không kịp.
Chu Đại Dũng không nói rõ ràng, nhưng với một người lão luyện, đã làm việc ở cơ quan hơn hai mươi năm như Cung Hàn Lâm, làm sao lại không hiểu? Cung Hàn Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, bắt đầu chú trọng chuyện này.
Một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đã có thể vào công tác ở cơ quan Thành ủy, chắc chắn là có một chút bối cảnh; nhưng trong cơ quan cũng có nhiều người có bối cảnh, kể cả Mã Tự và Vương Na, thậm chí là Tôn Bình, ai không có quan hệ này nọ? Cho nên, Cung Hàn Lâm cũng không chú ý đến Bành Viễn Chinh cho lắm, nhưng lúc này nhìn ra, dường như bối cảnh của hắn cũng không đơn giản như vậy.
Chưa nói điều gì khác, chỉ riêng chuyện hôm nay, bản thảo không có gì đặc sắc của hắn, không ngờ được Bí thư Thành ủy công khai khen ngợi, bản thân chuyện này thật sự rất kỳ lạ! Có lẽ nó nói lên…
Cung Hàn Lâm vừa nghĩ đến điều đó, thở phào một cái.
…
Cung Hàn Lâm để chén trà xuống, nhìn Mã Tự vẫy tay:
- Tiểu Mã, cậu đóng cửa văn phòng lại, Phòng chúng ta họp một chút. Gần đây, công tác của Phòng khá nhiều, không có tác giả để họp, chiều nay, trước khi hết giờ làm, còn có một chút thời gian, tôi muốn cùng mọi người nói chuyện một lúc. Có ba vấn đề mọi người cần chú ý, kể cả tôi. Thứ nhất, tác phong làm việc của mọi người hiện nay hơi lỏng lẻo, đi muộn về sớm, đi làm mà chỉ lo mấy chuyện linh tinh vớ vẩn, như vậy rất không tốt! Phòng chúng ta vừa có đồng chí công tác lâu năm lại có đồng chí mới vào làm, hy vọng các đồng chí cũ có thể làm gương cho đồng chí mới.
Vấn đề thứ hai, là đoàn kết. Năm người chúng ta là một phòng, mọi người cùng công tác một chỗ, coi như là có duyên phận, hy vọng mọi người có thể đoàn kết, phân công công việc không phân biệt, đồng chí công tác lâu năm phải làm tốt việc truyền kinh nghiệm cho đồng chí mới, cùng chung sức làm tốt công tác của Phòng.
Vấn đề thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất, mọi người cần phải coi trọng.
Giọng Cung Hàn Lâm trở nên nghiêm túc hẳn lên:
- Công tác của Phòng, hy vọng các đồng chí phải căn cứ theo trình tự mà tiến hành, không được báo cáo vượt cấp, cũng không được tự tiện chủ trương.
Lời Cung Hàn Lâm vừa thốt ra, ai cũng hiểu là ông muốn "gõ" Tôn Bình. Sắc mặt Tôn Bình vốn đã khó coi, nghe Cung Hàn Lâm nói vậy, lập tức sắc mặc đang trắng bệch đỏ bừng lên, đỏ như cổ gà chọi, rất dọa người.
Bà ta nắm thật chặt một cây bút máy trong tay, khóe miệng rõ ràng hơi co giật.
- Ví dụ như, khi Trưởng ban Chu phân công nhiệm vụ, tôi sẽ giao cho mọi người thực hiện, hoặc là Phó phòng Tôn làm, hoặc là Tiểu Mã, Tiểu Vương làm. Tôi tin rằng, Trưởng ban Chu sẽ không trực tiếp phân công công tác cho các đồng chí, đây là trình tự công tác; mặt khác, tương tự như vậy, tôi đã ngồi ở vị trí Trưởng phòng, sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng, tôi không muốn thấy có đồng chí nào báo cáo vượt cấp, hoặc chạy đến phòng làm việc của lãnh đạo nói này nói nọ, khiến cho công tác của Phòng rất bị động! Cứ làm tốt công tác được giao, chỉ cần có thể tạo được thành tích, lãnh đạo sẽ nhìn ra. Giống như đồng chí Tiểu Bành, bản thảo hoàn thành rất xuất sắc, được Bí thư Tiết chỉ đích danh khen ngợi, là sự thừa nhận đối với công tác của Tiểu Bành. Tốt, tôi nói cũng đã nhiều rồi, tan họp! Hôm nay, mọi người về sớm một chút!
Cung Hàn Lâm vừa dứt tiếng, đột nhiên Vương Na cười hì hì, vỗ tay. Mã Tự hơi khựng lại, cũng vừa cười vừa bắt đầu vỗ tay theo, ồn ào nói:
- Lãnh đạo nói chuyện rát có trình độ, xin Trưởng phòng đại nhân yên tâm, sau này chúng tôi nhất định cố gắng công tác, kiên quyết học tập theo gương của đồng chí Tiểu Bành!
- Trưởng phòng Cung, tôi cảm thấy hôm nay họp, Trưởng phòng nói rất tốt. Công tác của Phòng, đúng là phải phân chia rõ ràng, Trưởng phòng là Trưởng phòng, Phó phòng là Phó phòng, mấy nhân viên chúng tôi là nhân viên, tất cả mọi người phải nhận rõ thân phận của mình đi! Không thể động một tí là chạy đến lãnh đạo Ban rù rì thẽ thọt, không đâm thọc cũng bịa đặt sinh sự, người như thế ấy à, lẽ ra nên sớm tự phê và tự kiểm mới phải!
Vương Na thản nhiên nói bằng giọng tưng tửng.
Câu nói của Vương Na như giọt nước làm tràn ly, phá tan giới hạn chịu đựng cuối cùng của Tôn Bình, bà ta xấu hổ và giận dữ đứng vụt dậy, chụp lấy túi của mình đi ra ngoài, không cẩn thận làm đổ chén nước trên bàn, nước và lá trà đổ đầy bàn.
Nhưng bà ta không thèm thu dọn, tiếp tục xông thẳng ra ngoài.
Cung Hàn Lâm nhướng mày:
- Tiểu Vương, sau này đừng nói chuyện chua ngoa như vậy!
Vương Na càn rỡ phá lên cười, cố ý lớn tiếng nói:
- Tôi đâu có nói sai nửa lời nào, cũng không quan tâm đến tính tình của bà ta, gớm chết đi được! Tốt lắm, Trưởng phòng Cung, tôi về đây, bái bai!
Vương Na xách túi đi ra.
Bành Viễn Chinh cũng cười, đứng dậy chuẩn bị đi, đột nhiên Cung Hàn Lâm nói:
- Tiểu Bành, hội nghị nghiên cứu và thảo luận công tác chính trị tư tưởng ngày mai, Trưởng ban Chu muốn đi dự, ý của tôi là cậu cũng đi theo một chuyến đi…
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt hiểu được. Đây là Cung Hàn Lâm muốn tạo cơ hội để hắn xoa dịu quan hệ với Chu Thành Dung. Dù sao, Chu Thành Dung cũng là lãnh đạo phân công quản lý thành phố, về bản thảo của Bành Viễn Chinh, dù là ông ta sai lầm, nhưng không thể cúi đầu nhận lỗi với Bành Viễn Chinh, chỉ có thể để Bành Viễn Chinh hạ mình đến "báo cáo" công tác với lãnh đạo, từ đó đưa ra một "bậc thang" để lãnh đạo bước xuống.
- Vâng, Trưởng phòng Cung, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị trước tài liệu.
Bành Viễn Chinh cười, đáp ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...