Bành Viễn Chinh phẩy tay bỏ đi.
Lận Đại Dung biến sắc, nhưng vẫn nở nụ cười, cùng đám người Tạ Huy tiễn Bành Viễn Chinh ra ngoài. Thấy Bành Viễn Chinh lên xe, lúc này Lận Đại Dung sắc mặt lại âm trầm xuống lần nữa.
Tạ Huy do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Trưởng phòng Lận, thái độ của Phó chủ tịch huyện Bành cứng rắn, mạnh mẽ và kiên quyết như vậy, thẳng tay đưa ra mệnh lệnh cho chúng ta. Chúng ta….
Lận Đại Dung cười lạnh:
- Quản lý trên diện rộng là người nào định đoạt? Nhất định là quyết sách tập thể của Huyện ủy và UBND huyện. Đồng thời còn phải được Huyện ủy và Đảng ủy công an thống nhất tiến hành. Không thể ai nói nghiêm trị là nghiêm trị ngay. Nếu như vậy không phải là rối loạn hay sao?
Lận Đại Dung nghênh ngang rời đi.
Tạ Huy đuôi lông mày nhướng lên, ẩn chứa một tia lửa giận. Nhưng cảm xúc tiêu cực này rất nhanh đã bị che lấp. Ông ta thở dài, cũng về lại phòng làm việc của mình.
Trời sập xuống cũng có Trưởng phòng đỡ rồi. Nếu Lận Đại Dung muốn cùng đấu với Bành Viễn Chinh, vậy thì cứ chờ xem náo nhiệt. Đương nhiên, đây không phải là lần đầu Lận Đại Dung làm như vậy. Chỉ có điều Tạ Huy mơ hồ cảm thấy, Phó chủ tịch thường trực huyện hiện tại và lãnh đạo phân công quản lý trước kia là hoàn toàn khác nhau.
Lận Đại Dung trốn vào phòng làm việc của mình, gọi điện thoại cho Vưu Đào.
Vưu Đào nghe xong lời của Lận Đại Dung thì trầm mặc thật lâu, rồi sau đó mới lên tiếng:
- Lận Đại Dung, anh đừng trực tiếp chống lại Bành Viễn Chinh. Nếu hắn ta cần phương án thì anh cứ giao phương án cho hắn. Chẳng lẽ phương án còn không làm được? Về phần chấp hành như thế nào thì phải từ từ tiến hành.
- Mặt khác, cái đám lưu manh kia nên bắt thì nhất định phải bắt. Nên cấp cho Phó chủ tịch huyện Bành một mặt mũi chứ. Hắn bắt làm nhanh nhưng anh cứ làm từ từ, sau đó kéo dài thời gian một chút. Hắn ta phỏng chừng là vị quan mới nhậm chức muốn đốt lên ba đống lửa. Chờ qua trận này thì cũng yên tĩnh thôi.
- Vâng, Bí thư Vưu. Tôi biết nên làm như thế nào rồi. Tuy nhiên, tôi cảm giác vị Phó chủ tịch huyện Bành này dường như có ý tứ muốn đâm vào tôi. Đến lúc đó xin lãnh đạo gúp tôi năn nỉ một chút.
Lận Đại Dung nhẹ nhàng thở dài nói.
Vưu Đào thản nhiên nói:
- Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Được rồi, tôi còn có một cuộc hẹn bên ngoài, cứ như vậy đi nha.
Vưu Đào nói xong thì liền cúp điện thoại.
Lận Đại Dũng có chút tức giận mắng vài câu:
- Cái gì tốt thì dành cho ông, còn cái xấu thì khiến bố phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Lận Đại Dũng do dự rồi lại gọi một cuộc điện thoại, hạ giọng nói với đối phương. Nhưng đối phương cả nửa ngày vẫn không trả lời, một lát sau mới không nhanh không chậm, lạnh nhạt nói:
- Tiểu Lận, cậu không nên làm chuyện hồ đồ. Nên làm thế nào thì làm. Cậu trở thành Trưởng phòng công an huyện sáu năm rồi. Việc nhỏ như vậy còn cần tôi dạy cho sao?
- Lãnh đạo… là tôi lo lắng…
Lận Đại Dũng cười khổ, vừa muốn nói vài lời thì lại bị đối phương dùng giọng điệu đông cứng cắt ngang:
- Được rồi, vững tinh thần chờ xem tình hình rồi nói sau. Khi xảy ra bất cứ việc gì cũng phải hướng tôi báo cáo. Không được loạn đầu trận tuyến.
Căn tin Huyện ủy và UBND huyện.
Bành Viễn Chinh bưng cặp lồng, bước ra đại sảnh căn tin. Rất nhiều cán bộ bình thường của Huyện ủy và UBDN huyện đều có chút không ngờ. Căn tin này thành lập hai năm rồi, nhưng lần đầu mới thấy lãnh đạo huyện xuất đầu lộ diện ở đây. Lãnh đạo huyện có một phòng ăn nhỏ đặc biệt trên lầu.
Một vài nhân viên quen thuộc vội vàng tiến lên chào hỏi Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nhất nhất cười đáp lại, thái độ rất ôn hòa. Hoắc Quang Minh đứng ở phía sau Bành Viễn Chinh thầm nghĩ, Phó chủ tịch huyện Bành có chút không giống như lãnh đạo bình thường. Anh ta là cán bộ lãnh đạo cứng rắn, mạnh mẽ, quan uy mười phần, nhưng đối với cán bộ bình thường cũng rất ôn hòa, gần như không có chút làm giá nào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười bưng cặp lồng, cùng Hoắc Quang Minh tìm một chỗ yên tĩnh mà ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm. Không bao lâu sau, thư ký Tiểu Chu của Cung Hàn Lâm chạy xuống cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, Chủ tịch huyện Cung đang chờ anh trên lầu, có việc muốn nói.
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, sau đó đứng dậy bưng cặp lồng đi lên cầu thang, quẹo vào nhà ăn nhỏ dành cho lãnh đạo. Đương nhiên, công tác tiếp đãi của Huyện ủy và UBND huyện cũng ở trong này.
Nhà ăn nhỏ được trang trí rất hoàn mỹ, cảm giác tao nhã, còn bật nhạc êm dịu. Không chỉ có Cung Hàn Lâm ở đây mà còn có Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hoàng Tử Hàm. Mà Cung Hàn Lâm và Nghiêm Hoa thì đang ngồi đối diện, cùng nhau ăn cơm, Khi thấy Bành Viễn Chinh liền giơ tay vẫy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười bước qua.
Kế Siêu ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu ăn cơm ở dưới, khiến cho mấy người chúng tôi ăn cơm trên lầu cũng cảm thấy không yên. Haha…
Kỳ thật nhà ăn nhỏ thức ăn cũng không cao hơn bao nhiêu so với ở dưới. Bình thường nếu như không có tiếp đãi thì cũng chỉ là đồ ăn bình thường. Hơn nữa, lãnh đạo đến đây ăn cơm cũng phải bỏ tiền. Chỉ có điều, ăn cơm ở nhà ăn nhỏ này cũng là thể hiện địa vị của lãnh đạo, giống như xe chuyên dụng vậy.
Các lãnh đạo huyện khác đều ở trên lầu ăn cơm, còn Bành Viễn Chinh thì lại chạy xuống phía dưới ăn. Trên thực tế, Bành Viễn Chinh hẳn cũng không suy xét nhiều như vậy. Hắn chỉ muốn đơn giản ăn một chút gì đó, sau đó tranh thủ thời gian đến thành phố một chuyến để gặp Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham.
Ở huyện Lân mấy ngày nay, hắn cảm thấy tình huống ở huyện phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn. Hắn nhất định phải tranh thủ sự ủng hộ của lãnh đạo thượng tầng.
- Bí thư Kế, tôi cũng không rõ lắm tình huống. Tôi không biết ở trên này lại có tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo). Haha…
Bành Viễn Chinh cười ha hả, sau đó hướng Kế Siêu gật đầu rồi bước đến chỗ Cung Hàn Lâm và Nghiêm Hoa.
Cung Hàn Lâm chỉ tay:
- Ngồi đi, Viễn Chinh, hai món đồ ăn, một tô canh. Ba người chúng ta ăn cũng đủ.
Bành Viễn Chinh đem cơm hộp để xuống cười nói:
- Lão lãnh đạo, tôi cũng ăn no rồi.
- Là như thế này, Viễn Chinh, chiều nay ở huyện sẽ mở một buổi tổng động viên kỳ thi tốt nghiệp trung học vào các trường đại học. Tôi vốn muốn đến, nhưng UBND thành phố đột nhiên gọi điện thoại bảo tôi phải đến thành phố họp. Tôi suy nghĩ một chút, liền quyết định cậu hãy thay tôi đến tham dự, giúp đồng chí Nghiêm Hoa cỗ vũ.
Cung Hàn Lâm cười nói.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt cũng cười nói:
- Tôi quên mất, đã đến kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi. Được, để tôi cùng đi với chị Nghiêm.
Cổng trường trung học giăng một biểu ngữ hoan nghênh lãnh đạo huyện đến chỉ đạo công tác. Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa một trước một sau tiến vào trường.
Hội nghị lần này, UBND huyện vì hoan nghênh kỳ thi vào trường đại học mà tổ chức công tác phối hợp, không chỉ đề cập đến ngành giáo dục, mà còn đề cập đến công an, giao thông, y tế, phòng dịch và rất nhiều bộ môn khác. Bởi vậy, tham dự hội nghị không chỉ có lãnh đạo phòng Giáo dục huyện mà còn có người phụ trách các bộ môn, hiệu trưởng các trường học.
Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa bước xuống xe, sóng vai nhau bước vào trong trường trung học. Lãnh đạo có liên quan của phòng Giáo dục quận và trường trung học đã sớm chờ dưới lầu.
Hai người dưới sự vây quanh của cán bộ có liên quan, trong phòng hội nghị liếc mắt một cái liền thấy Phó phòng công an huyện Tạ Huy.
Thấy Bành Viễn Chinh nhìn mình, Tạ Huy liền khẩn trương tiến lên chào hỏi:
- Phó chủ tịch huyện Bành, Phó chủ tịch huyện Nghiêm.
Nghiêm Hoa kiêu ngạo gật đầu, mà Bành Viễn Chinh thì bắt tay với Tạ Huy, sau đó mới tiến vào phòng họp.
Trên đài chủ tịch chỉ bày ba cái bàn ký. Một cái là cho Bành Viễn Chinh, một cái là cho Nghiêm Hoa, còn một cái là cho Trưởng phòng Giáo dục huyện Tôn Khai Minh.
Trong phòng hội nghị ồn ào hẳn lên. Dưới đài các cán bộ bộ môn và hiệu trưởng trường học cười cười nói nói. Nghiêm Hoa nhíu mày, đột nhiên vỗ bàn, phát ra tiếng bang bang.
Mọi người lúc này mới yên tĩnh trở lại, đều quay đầu nhìn lên đài.
Tôn Khải Minh lúc này lung túng hắng giọng một cái, bắt đầu chủ trì hội nghị. Loại phối hợp này, nếu như không có lãnh đạo huyện tham dự, một Trưởng phòng Giáo dục như ông không thể trấn áp được.
- Kính thưa Phó chủ tịch huyện Bành, kính thưa Phó chủ tịch huyện Nghiêm, các vị lãnh đạo, các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp. Sau đây tôi xin giới thiệu một chút về công tác cụ thể chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp năm 1993.
Tôn Khải Minh đọc một cách máy móc. Loại hội nghị này hàng năm đều mở, yêu cầu các bộ môn phối hợp, tập trung toàn lực bảo đảm cho kỳ thi vào trường đại học được thuận lợi tiến hành chứ chẳng có gì mới. Truyện Tiên Hiệp -
Tôn Khai Minh rất nhanh liền đọc xong bản thảo, rồi lại cao giọng nói tiếp:
- Xin mời Phó chủ tịch huyện Nghiêm phát biểu.
Nghiêm Hoa cầm micro, đại diện cho UBND huyện nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác bảo đảm kỳ thi vào trường đại học, đồng thời đưa ra vài yêu cầu. Cô được phân công quản lý mảng giáo dục. Hội nghị hàng năm đều tham gia, nên không cần bản thảo nói chuyện.
Nghiêm Hoa nói xong thì cười:
- Sau đây, chúng ta hoan nghênh Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực, đồng chí Bành Viễn Chinh đại diện cho Huyện ủy và UBDN huyện ra chỉ thị quan trọng.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Bành Viễn Chinh khẽ khom người xuống dưới đài chào hỏi.
Hội nghị rất nhanh liền chấm dứt. Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa cùng với lãnh đạo phòng Giáo dục và trường học đang đi xuống lầu, vừa muốn lên xe thì lại bị một số giáo viên cản lại. Đầu lĩnh là một cô gái gương mặt trắng sáng, thanh thuần, cả người lộ ra vẻ dịu dàng.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn thì thấy đó là cô gái bị quấy rầy trước cổng trường trung học. Chẳng qua là khi đó đứng xa nên hắn chỉ có ấn tượng mờ mờ về cô gái. Còn lần này giáp mặt thì hắn không khỏi trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Cô gái này không phải là loại quốc sắc thiên hương như Phùng Thiến Như. Nếu xét về dung nhan thì có thể gọi là được. Nhưng khí chất của cô lại mang theo vài phần linh hoạt, thuộc cái loại càng nhìn càng cảm thấy có hương vị.
- Bạch Tuyết, các người muốn làm gì vậy? Khẩn trương quay về đi.
Hiệu trưởng trường trung học lập tức giận dữ mắng mỏ. Cô gái kia không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn vào Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa, lớn tiếng nói:
- Hiệu trưởng Mã, chúng tôi muốn tìm lãnh đạo huyện để phản ánh tình huống. Ngài không thể ngăn cản chúng tôi.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Nghiêm Hoa. Nghiêm Hoa liền phất tay nói:
- Được rồi, lão Mã, đừng ngăn cản nữa. Cứ để cho bọn họ đến đây. Tôi và đồng chí Viễn Chinh ở đây, cũng muốn nghe xem mọi người nói cái gì.
Cô gái kia và hai nữ giáo viên tiến lên, đứng trước mặt Nghiêm Hoa và Bành Viễn Chinh. Nghiêm Hoa nhìn cô gái, thản nhiên nói:
- Các người muốn phản ánh tình huống như thế nào?
- Phó chủ tịch huyện Nghiêm, trường học chúng tôi gần đây có rất nhiều côn đồ đến quấy rầy học sinh nữ. Rất nhiều học sinh hiện tại hết giờ cũng không dám ra về, đều đợi cha mẹ đến đón. Hiện tại, học sinh cấp ba đang cố gắng thi vào trường đại học. Nếu cứ tiếp tục như vậy…
Bạch Tuyết giọng nói trong trẻo, dịu dàng nhưng rất kiên định.
Nghiêm Hoa nghe xong lời nói của cô thì liền nhíu mày nói:
- Lão Mã, là như thế nào?
Lão Mã lung túng nói:
- Phó chủ tịch huyện Nghiêm, cũng không phải là giả. Chúng tôi đã có phản ánh với lãnh đạo phòng Công an huyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...