Trên đường đến Thành ủy, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Tần Phượng. Nhưng đối với việc nhân vật số một của Ban tổ chức cán bộ tìm hắn nói chuyện, Tần Phượng cũng cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên cô nói, chiều nay Hội nghị thường vụ Thành ủy sẽ tổ chức, không biết có liên quan đến đề tài thảo luận này hay không?
Tần Phượng mờ mịt khiến Bành Viễn Chinh chợt ý thức được, có lẽ Thành ủy muốn điều chỉnh công tác của mình. Đây hoàn toàn là một trực giác. Là người trọng sinh, Bành Viễn Chinh rất tin tưởng vào trực giác của mình. Đây gần như là "giác quan thứ sáu" của hắn và nó đã trợ giúp hắn vượt qua không ít nguy hiểm.
Đến trụ sở làm việc của cơ quan Thành ủy, hắn thẳng đến văn phòng của Tống Bính Nam.
Gõ cửa đi vào, Tống Bính Nam đã ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc. Thấy hắn bước vào cửa, liền khẽ lên tiếng hỏi:
- Viễn Chinh, mau đến đây ngồi đi.
Bởi vì không có người ngoài, nên Bành Viễn Chinh cũng không già mồm cãi láo, cười nói:
- Chú Tống, chú tìm cháu có việc gì sao?
- Ừ, chú chịu sự ủy thác của Bí thư Thành ủy Đông Phương, tìm cháu tiến hành nói chuyện.
Tống Bính Nam thần thái nghiêm túc. Ông ta trầm giọng nói:
- Chú cũng không nhiều lời. Viễn Chinh, tình hình của huyện lân cận chắc cháu cũng có nghe thấy. Thành ủy quyết định điều nhiệm cháu đến huyện Lân làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện.
Bành Viễn Chinh tuy rằng sớm có dự cảm, nhưng cũng không nghĩ đến Thành ủy sẽ điều mình đến huyện lân cận. Hắn có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm nói:
- Chú Tống, điều nhiệm cháu đến huyện Lân sao? Ngưu Bác Dương vừa mới bị bắt giam. Huyện Lân loạn càng thêm loạn. Cháu đến đó….
Tống Bính Nam thở phào một cái, hạ giọng nói:
- Cháu đến huyện Lân, nhất định sẽ có phiêu lưu. Nhưng đối với cháu mà nói, đây cũng là một cơ hội.
- Cung Hàn Lâm sắp tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện của Ngưu Bác Dương. Bí thư Đông Phương có ý muốn cháu đến hiệp trợ công tác cho Cung Hàn Lâm. Cung Hàn Lâm năng lực hơi yếu. Có cháu đi theo trợ giúp, Thành ủy cũng yên tâm.
- Cung Hàn Lâm đến làm Chủ tịch huyện Lân?
Bành Viễn Chinh kinh ngạc há miệng thở dốc, chần chừ nói:
- Chú Tống, ông ấy được sao? Bây giờ huyện Lân giống như một cái đầm nước sâu, Cung Hàn Lâm vốn không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở. Bảo ông ấy nắm giữ công tác toàn diện của chính phủ, chỉ sợ….
- Cung Hàn Lâm là cán bộ do Bí thư Thành ủy cất nhắc. Bí thư Đông Phương cho rằng, Thành ủy phải bồi dưỡng một số người mới. Cung Hàn Lâm lúc này xem như là vận khí tốt lắm. Nhưng huyện Lân dù sao cũng đã là thế cục này. Bí thư Đông Phương xuất phát từ việc ổn thỏa nên lúc này mới đề xuất cho cháu đến hỗ trợ Cung Hàn Lâm làm trợ thủ.
- Chú và Bí thư Đông Phương đều cho rằng, hai người tính cách bù trừ cho nhau. Nếu phối hợp lẫn nhau nhất định có thể mở ra một cục diện mới cho huyện lân cận. Viễn Chinh, Thành ủy đối với cháu ký thác kỳ vọng. Hy vọng cháu có thể thật sự suy xét, làm tốt tư tưởng chuẩn bị.
Tống Bính Nam nói tới đây, hơi dừng lại một chút:
- Đương nhiên, nếu cháu có ý khác thì đừng nói tới. Cháu và Cung Hàn Lâm công tác có điều chỉnh còn chưa chính thức thảo luận trong hội nghị thường vụ. Bí thư Đông Phương bảo chú trưng cầu ý kiến của cháu một chút.
Bành Viễn Chinh trầm mặc.
Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện với Bí thư cơ quan công ủy hiện tại mặc dù cùng cấp bậc nhưng quyền lực chính trị và địa vị lại khác nhau. Quan trọng hơn, hắn ngày sau muốn làm chủ quản khu huyện thì nhất định phải trải qua một lần nhậm chức Phó chủ tịch huyện. Một bước này nhất định sẽ phải đi.
Nhưng huyện Lân tình huống rất loạn. Áp lực đối với mình sẽ rất lớn. Thậm chí còn có tính phiêu lưu nhất định.
Nhưng lúc này đây, dù sao cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Mất đi cơ hội lần này, hắn nếu muốn trên con đường làm quan tiến bộ thì ít nhất phải cần một năm nữa. Mà ở quận Tân An hiện tại, tạm thời mà nói là không có cơ hội này.
Hơn nữa, khu Tân An là trung tâm thành nội, lợi ích phân tranh rất phức tạp. Phe phái sớm thâm căn cố đế. Ở Tân An chiến đấu với bè lũ xu nịnh đó chi bằng đến huyện Lân thì lại càng dễ dàng tạo ra thành tích.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ như vậy, dần dần cho ra quyết định của mình. Đồng ý đến huyện Lân nhậm chức.
Phiêu lưu và cơ hội có quan hệ trực tiếp với nhau. Không trải qua mưa gió thì làm sao mà xuất hiện cầu vồng chứ?
Tiếc nuối duy nhất của hắn chính là các hạng mục công tác ở thị trấn Vân Thủy vẫn còn chưa làm xong, trước sau không thể vẹn toàn. Nhưng người trong quan trường, điều chỉnh công tác có tính đột phát, ai cũng không thể tránh khỏi.
Tống Bính Nam luôn im lặng chờ quyết định của hắn. Thấy nét mặt hắn lộ ra nụ cười bình tĩnh, chỉ biết rằng hắn nguyện ý đến huyện lân cận rồi.
- Chú Tống, cháu sẽ phục tùng quyết định của tổ chức.
Bành Viễn Chinh cười híp mắt, đứng dậy nhìn Tống Bính Nam, lại nói:
- Cháu và Cung Hàn Lâm quan hệ không tệ. Hai người kết hợp lại, hẳn là không có vấn đề gì.
- Được, Viễn Chinh, cháu là một người rất có chủ kiến và tư tưởng. Chú sẽ không căn dặn cháu cái gì. Cháu đã có quyết định như vậy thì hãy tranh thủ, trở về bàn giao công việc. Buổi chiều Thành ủy sẽ mở hội nghị thường vụ. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì cuối tuần bổ nhiệm sẽ truyền đạt xuống. Cháu có thể đến huyện lân cận nhậm chức.
- Đến lúc đó, chú sẽ tự mình đưa cháu đến huyện lân cận nhậm chức.
Tống Bính Nam đứng dậy, vỗ bả vai Bành Viễn Chinh:
- Cũng không có tư tưởng gì khẩn trương. Nếu có bất cứ gì khó khăn thì lúc nào cũng có thể báo cáo lại. Bí thư Đông Phương và lãnh đạo Thành ủy sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho cháu.
- Cháu cứ về trước, khả năng cuối tuần Bí thư Đông Phương sẽ tìm cháu và Cung Hàn Lâm nói chuyện một lần nữa.
Trên đường trở về thị trấn, Bành Viễn Chinh đang suy xét đến việc tìm người nối tiếp mình. Dựa theo thường quy, hắn đi rồi thì Lý Tuyết Yến sẽ thuận lý thành chương tiếp nhận chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn. Có Tần Phượng ủng hộ, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.
Vấn đề ở chỗ là cương vị Chủ tịch thị trấn Vân Thủy.
Bành Viễn Chinh luôn có khuynh hướng bồi dưỡng Cổ Lượng. Đã lâu như vậy, hắn luôn âm thầm toàn bộ phương diện bồi dưỡng Cổ Lượng, chậm rãi tạo uy tín cá nhân cho Cổ Lượng.
Cổ Lượng và Lý Tuyết Yến tiến vào bộ máy, sẽ trăm phần trăm bảo đảm những hạng mục công tác mà Bành Viễn Chinh đã làm sẽ không bị đẩy ngã. Nếu đổi thành người khác thì rất khó nói.
Vua nào triều thần nấy. Mỗi một bộ máy một ý nghĩ. Điều này trong quan trường cũng chẳng phải hiếm lạ. - .
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Lão Hoàng, thay đổi tuyến đường, đến Quận ủy.
Lão Hoàng vâng một tiếng, lập tức thay đổi phương hướng chạy đến Quận ủy. Vào đến cơ quan quận ủy, Bành Viễn Chinh vội vã lên lầu bước vào phòng Tần Phượng.
Tần Phượng đang cùng với Phó bí thư Lệnh Tường bàn công tác, thấy Bành Viễn Chinh tiến vào, thì liền cau mày, thầm nghĩ anh không phải nói chuyện với Tống Bính Nam hay sao? Như thế nào lại trở về nhanh như vậy? Trước sau cũng chưa đến một tiếng.
Lệnh Tường đứng lên, mỉm cười nói:
- Bí thư Tần, chuyện này tôi cứ như vậy mà an bài. Mọi người nói chuyện, tôi xin phép về trước.
- Phó bí thư Lệnh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bắt tay Lệnh Tường. Lệnh Tường vừa ra khỏi cửa thì Bành Viễn Chinh liền thuận tay đóng cửa lại, quay đầu nhìn Tần Phượng.
Tần Phượng đuôi lông mày nhướng lên, dịu dàng nói:
- Sao, anh có việc gì gấp à? Tống Bính Nam tìm anh nói chuyện sao?
- Tiểu Phượng, Thành ủy muốn điều chỉnh công tác của anh. Bảo anh đến huyện Lân làm Phó chủ tịch thường trực huyện, hiệp trợ Cung Hàn Lâm làm công tác.
Bành Viễn Chinh bước qua, ngồi trên ghế salon.
Tần Phượng chấn động:
- Huyện Lân? Viễn Chinh, anh không thể đi. Huyện Lân hiện tại là một vũng nước đục. Anh nếu đi sẽ xảy ra vấn đề đấy.
- Nhưng anh quyết định rồi, anh muốn thử một lần. Anh cũng hiểu được ý tứ của Bí thư Đông Phương, hẳn là cảm thấy Cung Hàn Lâm điềm đàm, chắc chắn có thừa, nhưng cương tính không đủ nên bảo anh đi theo Cung Hàn Lâm, khiến Cung Hàn Lâm hát mặt đỏ còn anh thì vai phản diện.
- Anh đã quyết định…
Tần Phượng nhíu mày. Cô biết tính cách của Bành Viễn Chinh, nếu hắn đã quyết định thì ai cũng không ngăn được. Cô có chút mất hứng, sẵng giọng:
- Anh đã quyết định rồi thì còn nói với em làm gì? Anh cũng không thèm thương lượng với em một tiếng.
- Tiểu Phượng, anh sớm muộn gì cũng phải đi con đường phó huyện này. Nhưng ở khu Tân An làm Phó chủ tịch quận, anh cảm thấy còn không bằng đến huyện Lân. Huyện Lân bây giờ tuy loạn, nhưng không thể cứ kéo dài mãi. Cục diện ổn định thì công tác của anh cũng được triển khai. Hơn nữa, anh và Cung Hàn Lâm quan hệ không tệ.
- Em sợ anh chịu thiệt… Ngưu Bác Dương vừa mới bị bắt giam. Tôn Tuyết Lâm lại là người ba phải. Căn bản không thể trấn nổi. Cung Hàn Lâm xuất thân là cán bộ tuyên truyền. Ông ấy làm Chủ tịch huyện còn chưa lo nổi cho mình. Em lo lắng anh sẽ bị thiệt, phiêu lưu quá lớn.
Tần Phượng ngồi xuống bên cạnh Bành Viễn Chinh, nắm tay của hắn.
- Tiểu Phượng, em yên tâm đi. Anh sẽ không bị người ta đem ra sử dụng đâu.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, ánh mắt tự tin mà kiên cường:
- Anh thích khiêu chiến. Nói thật, hiện tại công tác ở quận đã vững chắc, khiến cho anh càng ngày càng mất đi nhiệt tình.
Tần Phượng lẳng lặng nhìn Bành Viễn Chinh, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Thôi đi, anh nếu muốn đi, em cũng không ngăn được. Nhưng anh ngàn vạn lần phải chú ý cẩn thận, đừng để mình chiu thiệt.
Tiểu Phượng, chiều nay hội nghị thường vụ sẽ nghiên cứu vấn đề bổ nhiệm anh và Cung Hàn Lâm. Lúc này rất đột ngột. Đông Phương Nham còn chưa thông báo cho các Ủy viên thường vụ, chứng tỏ thái độ của ông rất kiên quyết.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lại nói:
- Sau khi anh đi rồi, anh muốn Lý Tuyết Yến tiếp nhận chức vụ của anh. Còn chức Chủ tịch thị trấn….
- Lý Tuyết Yến tiếp nhận chức vụ của anh thì không có vấn đề. Trước mắt cũng chưa có người thích hợp để chọn. Về phần Chủ tịch thị trấn chọn người thì em muốn lắng nghe ý kiến của anh.
Tần Phượng nhéo bàn tay Bành Viễn Chinh, thuận tay lấy gạt tàn thuốc cho hắn.
- Cổ Lượng.
Bành Viễn Chin him lặng một lát rồi nói.
- Cổ Lượng?
Tần Phượng có chút không ngờ:
- Người này không hiển sơn lộ thủy, kinh nghiệm lý lịch, yy vọng chỉ sợ là không đủ.
- Trong số các Phó chủ tịch thị trấn thì Cổ Lượng công tác trầm ổn nhất, giản dị nhất. Hơn nữa ý thức cải cách đổi mới tương đối mạnh.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Tần Phượng, hạ giọng nói:
- Chuyện này còn cần em kiên quyết một chút. Bằng không, đám người Tô Vũ Hoàn nhất định sẽ nhảy lên.
Tần Phượng đứng dậy, trở về phía sau bàn làm việc của mình. Cô đối với Cổ Lượng cũng không hiểu rõ, nhưng cô tin ánh mắt của Bành Viễn Chinh. Nếu Bành Viễn Chinh đề cử Cổ Lượng thì thuyết minh Cổ Lượng tất nhiên là có chỗ hữu dụng của mình.
- Được, chuyện này cứ giao cho em.
Tần Phượng trầm ngâm một lát rồi gật đầu, hạ quyết tâm. Cô cũng muốn nhân cơ hội này, hoàn toàn ngả bài với đám người kiêu ngạo Tô Vũ Hoàn, tái gầy dựng lại quyền uy của Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư Quận ủy của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...