Đối với giáo viên Trương Oánh của trường trung học thị trấn Vân Thủy tranh luận là khá lớn.
Bởi vì lần trước Trương Oánh đi đầu bãi khóa, khiếu oan. Tuy rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng cô trong mắt lãnh đạo nội thành đã để lại ấn tượng tương đối xấu. Lại nói tiếp, điều này cũng rất bình thường, gần như là không có một lãnh đạo nào lại thích cái gai trong mắt mình làm thủ trưởng. Chẳng sợ năng lực làm việc của cô ta mạnh, chỉ sợ là không làm nên chuyện gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Bởi vậy, Quý Kiến Quốc với kết quả cạnh tranh này cảm thấy khó giải quyết và nhức đầu. Tối thiểu trong mắt y, lãnh đạo thị trấn cũng không hy vọng Trương Oánh làm hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.
Quý Kiến Quốc xem ra, cô mặc kệ Hiệu trưởng mà dẫn đầu gây rối. Một khi làm được Hiệu trưởng rồi thì trường trung học Vân Thủy chẳng phải là không khống chế được sao?
Quý Kiến Quốc và Chử Lượng đã bàn bạc với nhau. Chử Lượng cũng cảm thấy không thỏa đáng. Hai người lén thương lượng, thậm chí không tiếc đẩy ngã. Thà rằng làm tiếp một lần cạnh tranh biện hộ cũng không thể để cho Trương Oánh lên đài.
Nhưng hai người chung quy vẫn không làm chủ được, chỉ có thể hướng Bành Viễn Chinh báo cáo.
Nói thật, Bành Viễn Chinh cũng không thích Trương Oánh. Nhưng không phải vì Trương Oánh bãi khóa khiếu oan mà là vì việc tối hôm đó cô ta đến tặng lễ không được liền không tiếc nhào vào ôm lấy, khiến hắn có hơi chút chán ghét.
Đàn bà như vậy, một khi lên chức hiệu trưởng thì ngay cả bản thân mình cũng có thể bán luôn.
Nhưng Bành Viễn Chinh là một người có lý tính rất mạnh. Hắn tôn sùng chế độ cao hơn quyền lực. Cạnh tranh vị trí hiệu trưởng là do hắn thúc đẩy. Nếu Trương Oánh thắng cuộc, hắn lại không muốn vì yêu ghét cá nhân mà gạt bỏ trình tự kết quả.
- Lão Quý, trình tự có vấn đề gì hay không?
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Quý Kiến Quốc.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng thở dài:
- Bí thư Bành, trình tự không có vấn đề gì. Trương Oánh điều kiện cá nhân, bất kể là tuổi tác, nghiệp vụ, bằng cấp, năng lực, chức danh và các phương diện khác đều rất nổi bật. Bảo đảm công bình, chúng tôi không thể không đem cô ấy vào danh sách ba người trúng cử.
- Vốn nghĩ đến, chỉ cần hai vị kia thành tích không kém lắm thì chúng tôi có thể cân bằng kết quả một chút. Nhưng không ngờ cô ấy trong phần biện luận lại đạt được số điểm rất cao. Còn trong phần quần chúng bình chọn thì đạt điểm tối đa.
Quý Kiến Quốc có mấy lời còn chưa nói. Trong tổ chấm thi biện luận, y đại diện cho Đảng ủy chính quyền thị trấn tham dự vào. Đồng thời còn có một trưởng phòng của phòng Giáo dục quận. Những giám khảo còn lại theo thứ tự là đại diện học sinh, đại diện giáo viên và đại diện phụ huynh cùng với đại diện của các xí nghiệp trong thị trấn.
Mặc dù y và Trưởng phòng phòng Giáo dục quận đều cho điểm Trương Oánh hơi thấp, nhưng những giám khảo còn lại đều cho điểm rất cao nên cân bằng lại.
Quý Kiến Quốc có chút hối hận không ngừng, cảm thấy tổ chấm thi biện luận và phòng giáo dục quyền chấm điểm và lên tiếng quá ít. Nếu không thì không đến mức tạo thành cục diện như thế này.
Mà ngay sau đó, trong phần quần chúng bình chọn, Trương Oánh lại được ủng hộ rất đông, ngoài dự liệu của Quý Kiến Quốc.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói. Nếu trình tự không có vấn đề, Trương Oánh sau lưng khả năng làm giả phiếu là gần như không có. Như vậy có thể thuyết minh người phụ nữ này trong quần chúng ấn tượng tương đối tốt. Hơn nữa năng lực còn rất mạnh. Có uy tín nhất định trong trường học.
- Bí thư Bành, tôi và Phó chủ tịch Chử có ý muốn đẩy ngã. Dù sao bất kể như thế nào cũng không thể khiến một người như vậy trở thành Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng đề nghị.
Bành Viễn Chinh khẽ cười khổ:
- Lão Quý, nếu trình tự không có vấn đề, làm sao mà đẩy ngã đây. Báo danh, tư cách xét duyệt, biện luận, chấm điểm, bàn bạc đều là công khai tiến hành. Nếu thị trấn tự tiện đẩy ngã, ảnh hưởng sẽ rất xấu.
Quý Kiến Quốc không nói gì, lúc này thở dài nói:
- Bí thư Bành, lúc trước nên thêm vào trong tiêu chuẩn chọn lựa là người không có tố chất chính trị thì miễn tham dự biện luận.
- Cái gì là không có tố chất chính trị? Anh cũng không thể nói cô ấy bãi khóa khiếu oan là chính trị. Lý do này rất gượng ép, chỉ sợ là không thể phục chúng.
Bành Viễn Chinh có chút mệt mỏi phất tay:
- Lão Quý, anh được phân công quản lý mảng giáo dục, nên quen thuộc tình huống ở trường. Anh nói xem, Trương Oánh này rốt cuộc là người thế nào?
Quý Kiến Quốc im lặng một lát, về sau nhẹ nhàng nói:
- Đây là một phụ nữ rất có dã tâm, nhưng nghiệp vụ và năng lực tổ chức đều không tệ. Chỉ có điều, lúc này cô ấy đi đầu bãi khóa khiếu oan, gây nên ảnh hưởng khá lớn. Nếu để cho cô ấy trở thành Hiệu trưởng trường Vân Thủy, Bí thư Bành, chỉ sợ là lãnh đạo quận và phòng giáo dục sẽ không đồng ý.
- Hơn nữa, điều này sẽ tạo thành một loại ảo giác…
Quý Kiến Quốc lời còn chưa nói hết thì đã bị Bành Viễn Chinh nhíu mày cắt ngang:
- Không cần suy xét đến quận và phòng giáo dục quận. Chúng ta muốn chọn hiệu trưởng cho trường trung học Vân Thủy. Ai thích hợp với cương vị này nhất thì đề bạt người đó.
- Như vậy đi, ngày mai mở cuộc họp Đảng ủy, vừa lúc có mấy hạng mục cần nghiên cứu một chút.
Bành Viễn Chinh phất tay.
Thấy Bành Viễn Chinh đã tỏ thái độ như vậy, Quý Kiến Quốc không dám nói gì, mặc dù trong lòng không cho là đúng.
Trung học Vân Thủy.
Rất nhiều giáo viên và học sinh đều xúm lại trước bảng thông báo, chỉ trỏ vào ba cái tên ứng cử viên được chọn cho chức Hiệu trưởng. Đương nhiên, đa số là nghị luận xem Trương Oánh khi nào thì được làm Hiệu trưởng.
Biện luận và quần chúng bình chọn đã có kết quả. Nhưng thị trấn lại không có lập tức công bố. Tuy nhiên, kết quả đã sớm cao thấp truyền ra trong trường. Trương Oánh một đường thẳng đứng đầu bảng. Dường như nhậm chức Hiệu trưởng không còn gì đáng ngại nữa.
Trương Oánh ở trường trung học Vân Thủy quả thật có lực ảnh hưởng tương đối cao. Cô mạnh mẽ, giỏi về tổ chức, lúc này đây lại vì quyền lợi của các giáo viên mà tranh giành nên uy tín tự nhiên tăng lên rất cao. So với hai người khác đến từ bên ngoài thì các giáo viên tất nhiên là theo bản năng mà lựa chọn Trương Oánh.
Về phần học sinh và cha mẹ học sinh, tiêu chuẩn đánh giá lại càng đơn giản. Trương Oánh có năng lực dạy học, năng lực quản lý, làm chủ nhiệm lớp trong hai năm đã làm cho lớp của mình luôn đạt thành tích cao trong các cuộc thi tốt nghiệp. Hai năm qua, những học sinh đậu vào các trường trung học chuyên đa số đều ở lớp của cô.
Chuyên ở thập niên 90 và đời sau không cùng chung khái niệm. Thi đậu vào trường trung học chuyên thì có thể trở thành dân thành phố. Học sinh đậu vào trường trung học chuyên thay đổi vận mạng đếm không hết. Có thể nói, trong một thời kỳ ở quốc nội, thi vào trường trung học chuyên nhiệt độ cũng không thua gì thi vào trường cao đẳng. Ngoài ra, bởi vì cạnh tranh kịch liệt nên thi vào trường trung học chuyên là rất khó.
Nguyên nhân như thế nên Trương Oánh trong mắt của học sinh và cha mẹ học sinh địa vị rất cao. Có không ít cha mẹ, thậm chí thông qua quan hệ gửi con mình vào lớp của Trương Oánh.
Trương Oánh từ lầu dạy học bước xuống, sắc mặt khó coi. Cô là một người phụ nữ khôn khéo và mẫn cảm, tự nhiên biết thị trấn không công khai và công bố kết quả cạnh tranh là vì sao. Điều này có ý nghĩa thị trấn cảm thấy phản cảm nếu cô làm Hiệu trưởng.
Cô lại từ từ bước đến cổng trường trung học.
Tối hôm đó, từ trong nhà Bành Viễn Chinh đi ra, cô xấu hổ và giận dữ vô cùng. Cô không trở về nhà, mà trực tiếp về nhà mẹ đẻ. Ngày hôm sau cũng bởi vì một chút chuyện vặt mà làm ầm ĩ với chồng, thậm chí muốn ly hôn.
Nhưng mặc dù như thế, cô cũng không buông tha cho việc tranh đoạt chức Hiệu trưởng. Bởi vậy có thể thấy được, người phụ nữ này ham muốn quyền lực không như bình thường. Cô giống như là đã chọn sai nghề, không nên làm giáo viên mà hẳn là tiến vào quan trường.
Bước ra khỏi trường, Trương Oánh chuẩn bị đến cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày thì liền gặp phải phụ huynh của một học sinh. Là một trường phụ nữ trung niên.
- Cô Trương!
- A, xin chào, Vương đại tỷ.
Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng Trương Oánh vẫn nhiệt tình bắt tay nói chuyện với người phụ nữ.
Người phụ nữ kia nói chuyện tào lao một hồi với Trương Oánh, lúc chia tay còn thì thầm vào lỗ tai của cô, thần bí nói:
- Cô Trương, tôi nghe nói thị trấn sáng nay mở cuộc họp Đảng ủy nghiên cứu vấn đề bổ nhiệm cô làm hiệu trưởng.
Trương Oánh tuy rằng mặt không mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại đánh bộp một tiếng. Nhìn người phụ nữ vội vàng rời khỏi, cô do dự thật lâu, không ngờ lại hướng cơ quan trị trấn bước tới.
Cuộc họp Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Đề tài thảo luận thứ nhất của hội nghị chính là việc phối trí thành viên của công ty quản lý tài sản Vân Thủy, điều chỉnh công tác lãnh đạo thị trấn, không có gì tranh luận, rất nhanh liền thống nhất ý kiến, giơ tay thông qua.
Đảng ủy quyết định thành lập ban Quản lý tài sản thị trấn Vân Thủy. Lý Tuyết Yến làm Chủ nhiệm. Cổ Lượng đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm. Văn phòng quản lý tài sản sẽ thành lập tại Ủy ban, do Lý Tân Hoa đảm nhiệm chức Chánh văn phòng.
Lý Tân Hoa chịu sự ủy thác của thị trấn, đảm nhiệm chức Giám đốc công ty quản lý tài sản Vân Thủy. Tôn Bình đảm nhận chức Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng Tài chính. Cung Siêu đảm nhận chức Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng hành chính. Đồng thời mời một người bên ngoài vào đảm nhận chức Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng Kinh doanh.
Phó chủ tịch thị trấn Thi Bình kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng chính đảng.
Nhưng đối với sự kiện bổ nhiệm chức Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy thì liền nổ ra tranh luận. Nói tranh luận thì thật không chuẩn xác. Chính xác là phản đối.
Bắt đầu từ Lý Tuyết Yến, gần như tất cả các Đảng ủy thị trấn đều phản đối việc Trương Oánh đảm nhận chức Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy. Đề xuất muốn đẩy ngã, phủ định kết quả lúc này. Hoặc muốn chính quyền thị trấn trực tiếp bổ nhiệm.
Bành Viễn Chinh trầm mặc không nói.
Hắn trên thực tế cũng luôn đấu tranh tư tưởng. Nhưng trên căn bản, hắn cũng không muốn đẩy ngã, lấy quyền lực để phủ quyết kết quả cạnh tranh.
Trong lòng hắn rất rõ, đây chỉ là một mở đầu. Nếu thị trấn trực tiếp bổ nhiệm một Hiệu trưởng, thì chẳng khác nào hung hăng đánh một gậy vào Trương Oánh. Tương lai hắn ở thị trấn Vân Thủy thi hành bất luận cái gì gọi là chế độ dân chủ, công bình thì chỉ là vô ích. Không có bất cứ một lực đáng tin cậy nào.
Đám người Lý Tuyết Yến lần lượt biểu đạt thái độ của mình, lặng yên chờ Bành Viễn Chinh tỏ thái độ, giải quyết dứt khoát.
Bành Viễn Chinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên nhẹ nhàng nói:
- Lão Quý, tôi nhấn mạnh một chức. Trình tự cạnh tranh có vấn đề gì hay không? Ứng cử viên cạnh tranh có hay không thao tác xấu trong việc bỏ phiếu? Xin anh hãy trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...