Quý Kiến Quốc đứng bên cạnh, cười thầm Chử Lượng nịnh không đúng chỗ. Bí thư Bành không phải loại người ưa được nịnh bợ, ai nịnh hắn, chắc chắn phản tác dụng.
Chử Lượng dẫn mọi người giải tán, Điền Minh hơi lúng túng cười nói:
- Bí thư Chử, Bí thư Bành nói gỡ cả biểu ngữ xuống luôn!
Chử Lượng nhíu mày, nhìn lướt qua tấm biểu ngữ ghi hàng chữ đỏ thẫm: "Nhiệt liệt chúc mừng Bí thư Bành trúng tuyển Ủy viên thường vụ Hội liên hiệp thanh niên thành phố?
Chử Lượng buồn bực nhanh chóng rời đi.
Y vốn sắp xếp một bữa liên hoan vào buổi trưa để chúc mừng Bành Viễn Chinh, nhưng bây giờ đành phải hủy.
Chử Lượng không hiểu nổi, đôi khi Bành Viễn Chinh quá lên giọng, nhưng trái lại, trong nhiều việc, hắn lại có vẻ rất khiêm tốn.
Điền Minh nhìn theo bóng lưng Chử Lượng, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Sau khi Hách Kiến Niên ra đi, để bảo vệ vị trí của mình, Chử Lượng ra sức tiếp cận Bành Viễn Chinh, nhưng dường như Bành Viễn Chinh không mặn mà gì. Tuy nhiên, về mặt công tác, Bành Viễn Chinh đã thật sự trọng dụng y, giao cho y quyền lực tự chủ khá lớn.
Điền Minh làm người ngoài cuộc thấy rõ ràng, Chử Lượng không hiểu tính cách của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh là người "lên giọng" trong công việc, nhưng lại rất khiêm tốn trong đối nhân xử thế. Điều này thoạt nghe mâu thuẫn nhưng trên thực tế, là không mâu thuẫn. Nếu Chử Lượng muốn giành được sự tín nhiệm của Bành Viễn Chinh, chỉ có thể thông qua công tác, chứ không còn con đường nào khác.
Cho nên làm việc bên cạnh Bành Viễn Chinh, Điền Minh không làm mấy chuyện vớ vẩn lãng phí thời gian và công sức như Chử Lượng.
Năng lực, trung thành, trách nhiệm, đó là ba thước đo mà Bành Viễn Chinh đánh giá cấp dưới…
Bành Viễn Chinh đến hiện trường công trình cải tạo phố buôn bán, Hoàng Hà và Cổ Lượng đội nón bảo hộ màu đỏ đang chỉ huy một số cán bộ thị trấn ở ngoài hiện trường điều phối việc thi công, thấy Bành Viễn Chinh tới, liền cười và ra đón:
- Bí thư Bành!
Bành Viễn Chinh cười lớn:
- Lão Hoàng, công trình tiến triển không tệ. Tôi chỉ mới hai ngày không tới, đã xây cao thêm được vài mét!
Hoàng Hà cũng cười:
- Bí thư Bành, thời hạn công trình rất sít sao, chúng ta nhất định phải làm xong trước mùa mưa, nếu không, đến lúc đó mưa to gió lớn, thi công rất khó khăn!
Vốn phố buôn bán và các công trình phụ thuộc đự định hoàn thành trước lễ quốc khánh năm 1993, nhưng về sau, Hoàng Hà và Cổ Lượng bàn bạc, quyết định rút ngắn thời hạn thi công mấy tháng, bởi vậy nên công tác thi công hơi khẩn trương. Về cơ bản, công trường không có ngày nghỉ, buổi tối vẫn thi công đến khuya mới kết thúc.
Bành Viễn Chinh gật đầu, nhận lấy nón bảo hộ do Hoành Hà đưa, giơ tay chỉ vào công trường đang ồn ào tiếng thi công, lớn tiếng nói:
- Lão Hoàng, lão Cổ, thời hạn công trình có thể tranh thủ, tranh thủ một cách thỏa đáng là chấp nhận được. Nhưng, không thể giảm chất lượng công trình! Hai người theo dõi chặt cho tôi, đề phòng họ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, chất lượng không đạt yêu cầu!
Đây là công trình dân sinh, an toàn là hàng đầu, phải lấy chất lượng làm gốc. Đây không phải là khẩu hiệu, mà là yêu cầu thật sự. Thà rằng chúng ta không làm, chứ không thể làm ra một công trình không ra gì. Tương lai xảy ra vấn đề, bị dân chúng chửi rủa, lưu tiếng xấu muôn đời!
Tôi nhấn mạnh một lần nữa, an toàn, chất lượng, bốn chữ này phải đặt lên trên tất cả! Nếu không đạt được sự an toàn và chất lượng, thì hoàn thành công trình trước thời hạn cũng không có ý nghĩa gì.
Hoàng Hà khẽ mỉm cười nói:
- Xin Bí thư Bành yên tâm, hai chúng tôi không dám lơ là! Thời gian này, chúng tôi hầu như không rời khỏi công trường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Hai vị vất vả, phải kính nhờ hai vị thôi!
Bành Viễn Chinh cười vỗ vai Hoàng Hà. Cổ Lượng bước lại gần, cười nói:
- Tôi quên chúc mừng Bí thư Bành trúng tuyển Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên thành phố. À, không phải Bí thư Chử định tổ chức tiệc liên hoan chúc mừng Bí thư Bành sao? Sao Bí thư Bành lại lên công trường?
Bành Viễn Chinh nhíu mày:
- Một đoàn thể quần chúng thôi, có gì đâu mà chúc mừng? Tôi bảo Điền Minh nói với Bí thư Chử giải tán, ảnh hưởng không tốt!
Cổ Lượng hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười. Trong số các lãnh đạo thị trấn, coi như y tiếp xúc với Bành Viễn Chinh nhiều nhất, hiểu tính cách lớn giọng trong công việc, nhưng khiêm tốn trong đối nhân xử thế của Bành Viễn Chinh.
Cổ Lượng là người khiêm tốn, phúc hậu, tác phong công tác kiên định, năng lực làm việc nổi trội, đó là đánh giá của Bành Viễn Chinh đối với Cổ Lượng. Dù gần đây Cổ Lượng ít gần Bành Viễn Chinh, nhưng trong lòng hắn, sau Lý Tuyết Yến, Cổ Lượng là trợ thủ đáng tin cậy và đáng coi trọng nhất.
…
Tin Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh trúng tuyển làm Ủy viên thường vụ Liên đoàn thanh niên thành phố, là một tin tức khá được chú ý ở quận Tan An. Quận Đoàn và Liên đoàn thanh niên quận cũng nhanh chóng tìm tới, cùng lúc mời Bành Viễn Chinh tham gia hội nghị thanh niên sắp tới và bổ nhiệm hắn làm Phó chủ tịch Liên đoàn thanh niên.
Hai ngày liên tiếp, Bành Viễn Chinh tham gia hoạt động của thanh niên nội thành, thậm chí tham gia hoạt động của Tổng công đoàn quận và hoạt động ngày 8 tháng 3 của Hội liên hiệp Phụ nữ.
Đúng lúc này, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Vưu Đại Dũng đột nhiên bị chuyển khỏi quận Tân An, điều đến huyện lân cận làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện. Nghe nói, Phó chủ tịch thường trực huyện đó nhận hối lộ, bị miễn chức, cho nên Thành ủy điều động Vưu Đại Dũng tới thay thế.
Vưu Đại Dũng đi, quận Tân An liền trống vị trí Ủy viên thường vụ kiêm Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy. Rất nhiều các cán bộ cấp Trưởng phòng có điều kiện phù hợp ở quận, đều rục rịch, dùng mọi biện pháp và quan hệ cố gắng giành lấy vị trí đó.
Bành Viễn Chinh vừa tham gia hoạt động thanh niên của Quận Đoàn xong, định trở về thị trấn, điện thoại của Tống Quả đã gọi tới.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, lên xe nhận điện thoại. Lái xe thấy vậy, vội xuống xe, tránh một bên ngồi hút thuốc.
- Viễn Chinh, vì Vưu Đại Dũng đến huyện lân cận làm Phó chủ tịch thường trực huyện, hiện giờ quận Tân An trống vị trí Trưởng ban Tuyên giáo. Tôi nghe ba tôi nói, ông định đề cử cậu với Bí thư Thành ủy Đông Phương. Viễn Chinh này, đây là "nghề của chàng" mà, cậu làm Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy là thích hợp nhất!
Tống Quả cười hì hì.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, mới hạ giọng nói:
- Tống Quả, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Kinh nghiệm của của tôi còn thiếu, thời gian nhậm chức ngắn, đây là nhược điểm lớn nhất của tôi. Tôi e là sẽ có một số lãnh đạo thành phố phản đối mạnh mẽ đấy!
Tống Quả cười nhẹ:
- Sợ cái gì chứ? Ba tôi nói, có cơ hội, thì phải nắm lấy! Không có điều kiện thì tạo ra điều kiện! Cậu xuất thân từ hệ thống tuyên truyền, nổi danh là cao thủ tuyên truyền của thành phố, ở quận này, còn ai thích hợp làm Trưởng ban Tuyên giáo hơn cậu?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Tống Quả, anh không hiểu quan trường. Đây là vị trí lãnh đạo không biết có bao nhiêu người đang nhằm vào. Không phải ai thích hợp làm thì nhất định sẽ được làm đâu!
- Không sao cả. Ba tôi nói, tranh thủ một chút, cho dù không tranh thủ được, cậu cũng được lộ mặt ở cấp cao hơn, không mất mát gì cả.
Tống Quả lại cười nói:
- Nhưng, ba tôi nói, nhiều người ở thành phố đã nghe nói về quan hệ giữa ba tôi và cậu, nếu ông ra mặt đề cử cậu ở hội nghị thường vụ, thì không thích hợp lắm.
Tống Quả còn chưa nói hết, Bành Viễn Chinh đã hiểu ý của Tống Bính Nam. Để tránh hiềm nghi, Tống Bính Nam sẽ bảo Tần Phượng ra mặt đề cử. Tần Phượng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là Bí thư Quận ủy quận Tân An, để cô tiến cử Bành Viễn Chinh là thích hợp nhất.
Nói chuyện xong với Tống Quả, Bành Viễn Chinh do dự một lát, xuống xe. Nếu đây là cơ hội, hắn cũng muốn thử một chút. Chỉ cần hắn còn ở lại quận, công tác thực hiện ở thị trấn Vân Thủy sẽ không bị đảo lộn, nhưng nếu hắn bị chuyển đến quận, huyện khác hoặc đi Thủ đô nhậm chức, thì lại là chuyện khác. Cho dù Lý Tuyết Yến thay hắn, cô có thể đứng vững trước áp lực hay không, rất khó nói.
Hơn nữa, chức Ủy viên thường vụ Quận ủy ở một quận trung tâm thành phố Tân An, có tính thực chất hơn rất xa một Phó chủ nhiệm văn phòng tại Thủ đô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...