Tô Vũ Hoàn nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Bành Viễn Chinh.
Y đến quận chưa lâu, cũng nghe nói vị Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy cũng có chút lai lịch. Nghe nói là có quan hệ với Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam, đồng thời cũng có mối quan hệ chặt chẽ với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham.
Trong mắt các lãnh đạo khu thì đây là bối cảnh không nhỏ. Nhưng trong mắt Tô Vũ Hoàn thì chẳng tính là cái gì.
Bành Viễn Chinh ánh mắt hơi chút lóe ra, im lặng một lát rồi đột nhiên mỉm cười nói:
- Chủ tịch quận Khu, nếu đây là công tác do quận an bài thì đối với thị trấn Vân Thủy mà nói là phục tùng vô điều kiện của tổ chức.
Nghe Bành Viễn Chinh lại xuất ra dấu hiệu có liên quan đến Tần Phượng, Tô Vũ Hoàn thản nhiên cười:
- Đây là ý tưởng của cá nhân tôi, tạm thời vẫn chưa thông qua với Bí thư quận ủy Tần. Nhưng Bí thư Tần chắc sẽ không phản đối. Bởi vì tôi lúc trươc đã có đề cập qua với Bí thư Tần về chuyện này.
A! Bành Viễn Chinh không nói gì.
Tô Vũ Hoàn trong lòng cười lạnh. Quả nhiên là cứng đầu. Chủ tịch quận tôi an bài công tác cho cậu, cậu lại dám đâm tam lấy tứ.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ Hoàn lại phất tay nói:
- Cứ như vậy đi. Cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Sau này trở về, thông báo cho các cán bộ khác trong thị trấn. Chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới Vân Thủy là công tác quan trọng nhất trong năm nay, do Chủ tịch thành phố Chu đích thân quản lý. Tôi được phân công quản lý ở đây. Để bảo đảm cho công tác trọng điểm được thực thi, các công tác khác tạm thời hoãn lại một chút.
- Được rồi, tôi còn phải tổ chức một cuộc họp. Cậu cứ ra về trước đi.
Tô Vũ Hoàn lạnh nhạt nói.
Bành Viễn Chinh sở dĩ không giáp mặt chống lại Tô Vũ Hoàn là bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết. Chỉ sợ là chưa đến vài ngày, tư tưởng thành lập khu kinh tế mới Vân Thủy sẽ tan thành tro bụi. Vì thế mà sinh ra mâu thuẫn với Tô Vũ Hoàn thì thật không đáng.
Bành Viễn Chinh rời khỏi văn phòng của Tô Vũ Hoàn, nhưng không trở về thị trấn, thẳng lên lầu ba tìm Bí thư quận ủy Tần Phượng.
Tần Phượng đang trong phòng làm việc bàn công tác với Thẩm Ngọc Lan. Nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì có chút bất ngờ, nhưng vẫn phất tay ra hiệu Thẩm Ngọc Lan ra ngoài. Thẩm Ngọc Lan trước khi đi còn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh. Cô là phụ nữ, lại công tác bên cạnh Tần Phượng nhiều năm nên rất hiểu Tần Phượng. Cô mơ hồ cảm giác được gần đây Tần Phượng tình cảm đang có sự dao động.
Cô cảm thấy Bí thư Tần và Bành Viễn Chinh của thị trấn Vân Thủy dường như có chút mớ ám. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, tuyệt đối không dám biểu hiện ra ngoài.
- Bí thư Tần!
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc.
Tần Phượng thần sắc bình tĩnh nhìn hắn:
-Tìm tôi có việc?
- Vừa rồi, Chủ tịch quận Tô tìm tôi nói chuyện, bảo tôi tạm thời dừng lại các hạng mục xây dựng trong thị trấn. Tất cả các công tác đều phải dừng lại, chuẩn bị ngênh đón công tác xây dựng khu kinh tế mới.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói, cố ý tránh cái nhìn nóng bỏng của Tần Phượng.
- Đây không phải là quận an bài, mà chỉ là ý tưởng cá nhân anh ta.
Tần Phượng hiểu được ý tứ của Bành Viễn Chinh, có chút mất hứng nói:
- Tạm dừng tất cả các hạng mục xây dựng, căn bản là không thực tế. Đối với nhà đầu tư và khai khác phát triển mà nói, mỗi một ngày đình công là tổn thất không nhỏ. Chúng ta không thể làm cái chuyện như thế này.
Bành Viễn Chinh cười, vừa muốn nói gì thì đột nhiên nghe Tần Phượng trầm giọng nói tiếp:
- Cậu ít nhìn một chút đi. Chủ tịch quận Tô tìm cậu nói chuyện, nếu cậu có ý kiến thì sao không nói với Chủ tịch quận Tô? Chạy đến nơi này càu nhàu thì có lợi ích gì?
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Bí thư Tần, tôi chỉ là một Bí thư thị trấn nho nhỏ, dám cùng Chủ tịch quận đại nhân nói điều kiện sao? Lãnh đạo chủ chốt của UBND quận an bài công tác, tôi dám không quán triệt chấp hành?
- Cậu…
Tần Phượng nhìn Bành Viễn Chinh, nhất thời im lặng. Cô thầm nghĩ, còn chuyện gì mà Bành Viễn Chinh cậu không dám làm? Đúng vậy, cậu chỉ là một cán bộ thị trấn nho nhỏ, nhưng trước đó không lâu đã làm cho cán bộ cấp sở của thành phố Trạch Lâm phải chạy nháo nhào. Huống chi chỉ là một Tô Vũ Hoàn cán bộ cấp huyện cục?
- Nếu cậu phải quán triệt chấp hành thì chạy tới nơi này làm gì?
Tần Phượng thở phào một cái.
- Haha, tôi chỉ là thuận đường đến thăm Bí thư Tần thôi.
Bành Viễn Chinh nhất thời nghẹn họng, chỉ mỉm cười trả lời.
Tần Phượng tức giận đến mặt đỏ lên, muốn đứng dậy mắng Bành Viễn Chinh một tiếng, nhưng không biết mở miệng nói như thế nào.
Bành Viễn Chinh bật cười ha hả, đứng dậy nói:
- Bí thư Tần, nếu lãnh đạo không có chỉ thị thì tôi về trước đây.
Nói xong, Bành Viễn Chinh dường như không có việc gì, ngênh ngang rời khỏi. Tần Phượng khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện lên tia xấu hổ.
Bành Viễn Chinh không phải là đùa giỡn, cũng không phải đến cáo trạng Tô Vũ Hoàn, chỉ có điều là tỏ thái độ của mình cho Tần Phượng thấy. Hắn mặc dù không có giáp mặt phản đối Tô Vũ Hoàn, nhưng tuyệt sẽ không chấp nhận sự an bài hoang đường của y. Mà trên thực tế, trước mắt, khu sản nghiệp thị trấn Vân Thủy, hạng mục cải tạo phố buôn bán, công trình xây dựng công cộng đều tiến vào giai đoạn mấu chốt, đâu thể nói dừng là dừng?
Một khi tạm dừng, cấp cho nhà đầu tư tổn thất kinh tế, ai sẽ gánh vác nổi đây?
Bành Viễn Chinh đi rồi, Tần Phượng mới từ trên bàn lấy ra tờ Nhật báo Giang Bắc, dùng bút bi màu đỏ khoanh một tiêu đề nổi bật về xã luận trong tờ báo.
Quan điểm của xã luận báo Đảng Tỉnh ủy sinh ra một ít gợn sóng ở thành phố, tạm thời chưa có lan rộng đến đây. Nhưng là Ủy viên thường vụ thành ủy, cô sớm biết được tin tức này. Mà đọc qua bài viết, cô theo bản năng mà phán đoán, bản thảo này xuất xứ từ Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tại sao phải làm như thế cũng không quan trọng. Quan trọng là quan điểm của bài văn trùng khớp với suy nghĩ của lãnh đạo Tỉnh ủy. Điều này có nghĩa, cái gọi là "tư tưởng xây dựng khu kinh tế mới Vân Thủy chưa kịp thực hiện đã nửa đường chết non. Đáng thương cho Tô Vũ Hoàn đến nay vẫn chưa hay biết gì, toàn tâm toàn ý, sung mãn nhiệt tình làm hạng mục này.
Tần Phượng trong lòng hiểu rất rõ, trước khi văn kiện về quy phạm thiết lập khu kinh tế mới của Tỉnh ủy chưa đạt được thì lãnh đạo thành phố chắc chắn sẽ không chủ động làm cái gì, nói cái gì. Đây là do Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực nói ra. Ông ta cũng không thể lật lọng, đánh vào mặt mình, chỉ có thể thông qua thời gian chuyển dời, khiến cho Tô Vũ Hoàn tự bản thân nhận thức được không thích hợp, tự động ngưng lại hạng mục này.
Cũng khó trách Tô Vũ Hoàn, tư tưởng này là do Chu Quang Lực đề xuất, cũng là trao quyền cho Tô Vũ Hoàn. Từ lúc đó cho đến tết âm lịch chỉ còn chưa đến một tháng. Tô Vũ Hoàn làm sao có thể nghĩ trong thời gian ngắn như vậy lại sinh ra biến cố trọng đại.
Đúng là tiểu hồ ly! Tần Phượng gắt gao mắng một câu. Cô hiện tại ngày càng khó lý giải. Một chàng trai vừa mới hơn hai mươi tuổi, như thế nào lại có thể luyện được tâm trí sắt thép đến như vậy.
Bành Viễn Chinh về tới thị trấn, ngồi trong văn phòng chưa được mười phút thì Quý Kiến Quốc đã gõ cửa.
- Lão Quý, vừa lúc tôi đang muốn tìm mọi người mở cuộc họp nhỏ, cùng nhau hội ý.
Bành Viễn Chinh cười đưa qua một điếu thuốc. Nhưng Quý Kiến Quốc lại chẳng quan tâm đến việc hút thuốc, trực tiếp nói:
- Bí thư Bành, tình hình xí nghiệp dệt nhỏ trong thị trấn chúng ta càng lúc càng không ổn. Nắm ngoái, ngoại trừ những phân xưởng nhỏ bên dưới của tập đoàn Huệ Phong là phát tiền lương cho công nhân về nhà ăn tết, thì những nhà máy khác đều không lấy ra tiền để phát lương. Dưới sự phối hợp của thị trấn, công nhân miễn cưỡng qua tết âm lịch sẽ nhận lương. Nhưng sang năm mới rồi, lại có một số nhà máy liền đóng cửa ngừng kinh doanh rồi. Nhất là nhà máy dệt len Tam Lập. Cẩu Tam Lập một nhà biến mất không thấy tăm hơi, khất nợ công nhân hai tháng tiền lương và tiền hàng của các nơi cung ứng nguyên vật liệu.
- Hiện tại công nhân bắt đầu gây rối, tụ tập tại nhà máy Tam Lập. Nếu không có người của đồn công an ta ngó chừng, chỉ sợ…
Quý Kiến Quốc thở dài rồi châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
- Cẩu Tam Lập một nhà trốn mất? Chuyện xảy ra khi nào vậy?
Bành Viễn Chinh vẫn không bối rối, điềm tĩnh hỏi.
Tình hình hiệu quả và lợi ích kinh doanh của các xí nghiệp dệt năm ngoái đã bắt đầu xuống dốc. Sáu tháng cuối năm là lỗ vốn. Năm trước có rất nhiều xí nghiệp không có tiền trả lương. Những tình huống này Bành Viễn Chinh rất rõ ràng. Đây là dự liệu của hắn. Cho nên, hắn mới bắt tay vào nói chuyện với Trịnh gia của tập đoàn Phong Thái.
- Hẳn là mới sau hai ngày mừng năm mới.
Quý Kiến Quốc thở dài nói:
- Nhưng cũng không còn biện pháp. Cũng không thể 24/24 đều theo dõi ông ta.
- Báo cảnh sát, hướng khu cục báo án. Đồng thời, lão Quý, anh hãy an bài người phối hợp với đồng chí của cục Công an, mau chóng điều tra xem nhà Cẩu Lập Tam đi đâu. Ông ta chạy không thoát đâu, đơn giản chỉ là trốn đi. Đồng thời làm tốt công tác trấn an công nhân và nhà cung cấp. Nói cho mọi người biết, thị trấn nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
- Bí thư Bành, tôi lo lắng công nhân các nhà máy khác cũng sẽ cùng nhau náo loạn lên.
Quý Kiến Quốc do dự một chút. Ông ta bỗng nhiên phát hiện, Bành Viễn Chinh lần này dường như không có chút sốt ruột, mà lại có thái độ khác thường.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Không sợ bọn họ náo loạn.
- Lão Quý, chiều nay anh hãy triệu tập ông chủ các nhà máy dệt nhỏ trong thị trấn lại. Tôi muốn nói chuyện với bọn họ.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết.
- Hai mươi tám nhà máy, những nhà máy nào nên đóng cửa thì đóng cửa. Miễn cưỡng duy trì cũng không phải kế lâu dài. Đây là tính khốc liệt của cạnh tranh. Thị trấn cũng đành bất lực.
Quý Kiến Quốc cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh:
- Bí thư Bành, đóng cửa rồi, nhiều công nhân vẫn còn nợ tiền lương….
- Cứ để bọn họ nghĩ biện pháp.
Bành viễn chinh lạnh lùng phất tay:
- Lão Quý, anh phải biết rằng, bọn họ mở nhà máy mấy năm nay, đã sớm kiếm được nhiều tiền rồi. Một đám lái xe xịn, ở biệt thự, mấy trăm ngàn tiền lương của công nhân không gánh nổi sao? Thật đáng chê cười. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Tôi dám nói, trong số bọn họ có rất nhiều người, vừa thấy tình thế thị trường không tốt thì đã sớm chuẩn bị chuồn đi. Mặc kệ bọn họ làm gì, dù sao tiền lương công nhân một đồng cũng không thể thiếu. Thị trấn gần đây phải giám sát bọn họ, bắt họ trả hết tiền lương cho công nhân.
- Lúc này đây chúng ta phải áp dụng biện pháp lôi đình, không thể cò kè mặc cả với bọn họ, càng không thể nhân từ nương tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...