Mã Tự không nói gì, vỗ vai Bành Viễn Chinh, ý nói, cậu em hãy bảo trọng.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười.
Trong suốt buổi chiều, người trong phòng đều có những tâm tư riêng của mình.
Trưởng phòng Cung Hàn Lâm lo lắng bất an, chờ đợi Phó trưởng ban Chu phê bình. Tôn Bình thì cảm thấy hả dạ, cho đáng đời một tên tiểu tử mới đến lại dám bất kính đối với cô ta.
Mã Tư khi mới đến, thì tỏ ra nịnh bợ cô ta rất nhiều, nhưng kết quả như thế nào? Không phải là cô ta đã thay y dọn dẹp sạch sẽ mọi hậu quả sao?
Mã Tự nhìn Bành Viễn Chinh có chút lo lắng. Còn Vương Na thì lại thích thú ngồi xem náo nhiệt. Cô ta không thích Tôn Bình. Nhưng đối với Bành Viễn Chinh, cô ta cũng không có quá nhiều thiện cảm.
Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy tin tức từ Phó trưởng ban Chu. Chỉ có điều, trước giờ tan tầm, Tổng biên tập Nhật báo Tân An gọi điện thoại đến, nói là Phó trưởng ban Chu nên yêu cầu đối chiếu, thẩm tra tác giả của bản thảo "Tứ cường tứ ưu của dịch vụ phồn vinh".
Cung Hàn Lâm và Tôn Bình đi trước, cuối cùng mới đến Bành Viễn Chinh. Bởi vì bản thảo là do mình viết, nên Bành Viễn Chinh xin ý kiến được ghi tên mình.
Bản thảo là do Phó trưởng ban Chu ký phát, trực tiếp chuyển cho Nhật báo xã. Lại nói tiếp, đây được coi như là âm kém dương sai.
Tôn Bình đưa bản thảo của Bành Viễn Chinh đến chỗ Chu Thành Dung, nhưng Chu Thành Dung cũng không để ý đến sự bực tức của cô ta. Vừa mới xem qua bản thảo, Chu Thành Dung đã lập tức tán thưởng. Hành văn của bản thảo này rất thành thục, logic, quan trọng hơn chính là đã đưa ra được khái niệm "tứ cường tứ ưu", hoàn toàn phù hợp với tư tưởng chỉ đạo của Thành ủy gần đây.
Một bản thảo có chất lượng như vậy sao lại xuất xứ từ một người mới đi làm chưa được một tuần. Chu Thành Dung theo bản năng liền cho rằng bản thảo này là do Cung Hàn Lâm viết, trực tiếp ký phê qua.
Bình thường những loại bản thảo như thế này, nếu lãnh đạo được phân công quản lý ký qua, Nhật báo xã phải nguyên văn đăng lên. Ngoại trừ những lỗi chính tả thì hoàn toàn không sửa cái gì.
Tất cả bản thảo đều do Ban tuyên giáo thẩm tra và chỉnh sửa, thậm chí là có thể gạt bỏ. Nhưng nếu Ban tuyên giáo đã thông qua, tòa soạn trên nguyên tắc là không sửa được. Đây là quy tắc và cũng là lệ thường.
Bởi vậy, ngày hôm sau bản thảo của Bành Viễn Chinh được đăng lên không sai một chữ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Thành Dung vào văn phòng, lật xem tờ Nhật báo Tân An ngày hôm qua, phát hiện bản thảo do mình ký duyệt nằm ngay trên trang nhất. Tuy nhiên tác giả của bản thảo lại là Bành Viễn Chinh. Ông ta ngẩn ra, vừa muốn gọi điện hỏi Cung Hàn Lâm hoặc Tôn Bình thì Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tiêu Quân liền điện thoại đến.
- Lão Chu, bản thảo về dịch vụ hôm nay không tồi. Bí thư Tiết rất hài lòng. Đúng rồi, Bành Viễn Chinh là người của phòng nào vậy?
Giọng nói trầm ổn của Tiêu Quân truyền đến.
Chu Thành Dung kính cẩn cười nói:
- Trưởng ban Tiêu, Bành Viễn Chinh là sinh viên mới đến của phòng Tin tức chưa được một tuần. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi một chút, có phải là đã ký tên lầm hay không? Một bản thảo lão luyện như vậy, hẳn không thể do một sinh viên mới tốt nghiệp viết ra được.
Tiêu Quân ồ lên một tiếng, cười nói:
- Lão Chu à, cũng không chắc đâu, đừng nên coi thường sinh viên bây giờ. Họ rất có ngộ tính và trình độ đấy. Như vậy đi, anh trước tìm hiểu tình huống một chút, cứ dựa theo ý nghĩa của bản thảo này và dàn bài của nó, tách ra thành hai phần, một ngày đưa một phần, vì Thành ủy đẩy mạnh sự phát triển dịch vụ, thúc đẩy tuyên truyền dư luận.
- Vâng, Trưởng ban Tiêu, tôi hiểu rồi.
Chu Thành Dung khẩn trương đồng ý.
Cúp điện thoại, Chu Thành Dung nhíu mày, đứng dậy rời khỏi văn phòng, trực tiếp bước đến phòng Tin tức, trong tay còn cầm theo tờ báo.
Bành Viễn Chinh là người thứ nhất thấy Chu Thành Dung đến. Hắn tuy rằng không biết Chu Thành Dung, nhưng theo thần thái và vẻ mặt thì lập tức đoán được đây là lãnh đạo của Ban tuyên giáo, tám phần là Phó trưởng ban Chu quản lý phòng Tin tức.
Hắn lập tức đứng dậy, hướng Chu Thành Dung kính cẩn cười chào hỏi:
- Chào ngài, lãnh đạo.
Chu Thành Dung gật đầu, quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh.
Lúc này, đám người Cung Hàn Lâm cũng đứng dậy, chào hỏi.
- Xin chào Phó trưởng ban Chu.
- Chào buổi sáng, Phó trưởng ban Chu.
Chu Thành Dung mỉm cười, gật đầu, giơ tờ báo trong tay, thản nhiên nói:
- Nhật báo ra ngày hôm nay quay xung quanh bản thảo "Tứ cường tứ ưu của dịch vụ phồn vinh". Xin hỏi bản thảo này là từ đồng chí nào?
Bành Viễn Chinh đứng ở một bên, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Là tôi, Phó trưởng ban Chu.
Chu Thành Dung quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, rồi lại quay đầu nhìn Tôn Bình.
Tôn Bình do dự có chút muốn giải thích tình huống.
- Tiểu Tôn, bản thảo ngày hôm qua cô giao cho tôi là của đồng chí Tiểu Bành một mình hoàn thành sao?
Chu Thành Dung lại hỏi.
Tôn Bình còn cho rằng là lãnh đạo đến đây để hỏi tội nên lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, Phó trưởng ban Chu, là đồng chí Tiểu Bành viết. Vừa lúc lãnh đạo thúc giục nên tôi mang qua cho lãnh đạo ngay. Lãnh đạo, đồng chí Tiểu Bành dù sao cũng là người mới, nên không quen thuộc tình huống, hành văn kém chút, xin lãnh đạo cho cậu ấy một cơ hội.
Tôn Bình thanh âm có chút vui sướng khi người khác gặp họa, đắc ý dạt dào.
Chu Thành Dung nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Tôn Bình, rồi xoay người sang Bành Viễn Chinh:
- Chú em, bản thảo này viết không tồi. Xem ra cơ sở của cậu rất vững chắc. Sau này cố gắng rèn luyện, tranh thủ trở thành mũi nhọn của phòng.
- Cám ơn lãnh đạo đã khuyến khích, tôi nhất định sẽ cố gắng.
Bành Viễn Chinh trên mặt lộ ra nụ cười kính cẩn. Chu Thành Dung hài lòng gật đầu, rồi lại nói với Cung Hàn Lâm:
- Lão Cung, bản thảo lúc này đây mọi người làm rất tốt. Tôi rất hài lòng, Trưởng ban Tiêu cũng vậy. Dựa theo chỉ thị của Trưởng ban Tiêu, cứ dựa theo văn phong và ý nghĩa của bản thảo này, viết thành hai bản, một ngày đưa tin một bản để đẩy mạnh bầu không khí xây dựng tốt đẹp trong việc thực thi chiến lược dịch vụ của thành phố. - .
- Nếu bản thảo này là do đồng chí Tiểu Bành viết, vậy thì cứ để cậu ấy làm.
Chu Thành Dung nói xong thì chậm rãi bước ra cửa.
Chu Thành Dung rời khỏi phòng Tin tức, Cung Hàn Lâm lập tức hưng phấn cầm lấy tờ Nhật báo Tân An hôm nay trong tay Bành Viễn Chinh, mở ra tìm bài viết của hắn, đọc kỹ qua một lần, không kìm nổi tán dương:
- Tiểu Bành à Tiểu Bành, không nghĩ đến cậu là cao thủ trong cách hành văn như vậy. Bản thảo này rất đúng mực, nắm chắc độ cao. Mã Tự, Tiểu Vương, hai người nên học hỏi một chút, nhìn Tiểu Bành đấy, vừa mới đến vài ngày đã đạt được thành tích.
Cung Hàn Lâm thái độ với Bành Viễn Chinh lập tức thay đổi. Ông ta làm Trưởng phòng Tin tức, công tác rất bận. Sở dĩ rất bận, bởi vì người của phòng này tuy rằng không ít, nhưng chân chính có thể xuất ra những bài viết có chất lượng cũng chỉ có mình ông. Bởi vậy ông ta thường hay để mọi việc mình làm, nên khổ không nói nổi.
Hôm nay có được Bành Viễn Chinh thì thật sự là quá tốt.
Cung Hàn Lâm thì cao hứng, còn Tôn Bình bên cạnh sắc mặt ngày càng khó coi.
Cô nghĩ đến Bành Viễn Chinh tột cùng làm sao mà viết được bản thảo này, lại không ngờ chiếm được sự khằng định của ban lãnh đạo, còn khiến cho người nổi danh cao thủ trong ban là Cung Hàn Lâm cũng phải khen ngợi.
Thấy Mã Tự và Vương Na đứng ở một bên xem bài báo của Bành Viễn Chinh, chậc miệng khen ngợi, Tôn Bình càng nghe càng cảm thấy chói tai, rốt cuộc không khống chế được cơn tức, căm giận đẩy cửa bước ra, đóng rầm một tiếng.
Bành Viễn Chinh nhìn theo bóng dáng mập mạp của người phụ nữ này, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt. Tuy nhiên hắn che giấu rất giỏi, và đồng thời hắn cũng phát hiện khóe miệng của Vương Na hiện lên nụ cười khẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...