Trịnh Anh Nam tính tình ngay thẳng, cô ngẫm nghĩ một chút, rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch thị trấn Bành, anh cứ nói thẳng ra đi, anh có thể giúp chúng tôi chuyện này được không? Hãy cho tôi một lời chắc chắn!
Lưu Quang thấy bà xã của mình nói năng thẳng thừng như vậy, không khỏi xấu hổ, thầm nghĩ: nói chuyện với người ta khéo léo một chút chứ, cứ phổi bò như vậy, nếu chẳng may người ta từ chối, chẳng phải sượng mặt cả lũ hay sao? Đồng thời, cũng tự chặn lấy lốt thoát của mình.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Trịnh tổng, chuyện này rất khó. Bên trong các bộ và Ủy ban Trung ương, người bình thường rất khó có tiếng nói. Lần trước giúp tập đoàn Tin Kiệt, là ngẫu nhiên, đúng lúc gặp được một người bạn của cha tôi, người này lại quen biết lãnh đạo phụ trách phê duyệt, nói giúp cho một câu, ha ha rất ngẫu nhiên thôi!
Lưu Quang cười theo, nói:
- Đương nhiên là rất khó, dù sao chúng tôi tìm mãi cũng không tìm được người nào quen, nếu Chủ tịch thị trấn Bành có người quen, nói giúp một tiếng, chúng tôi rất cảm kích.
Trịnh Anh Nam im lặng, không nói gì nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Cô làm kinh doanh, coi như một nữ doanh nhân thành đạt trên thị trường, lúc này sao không rõ là Bành Viễn Chinh đang biểu diễn "Thái Cực Quyền"? Nhưng chuyện này chắc chắn là có hy vọng, nếu không, Bành Viễn Chinh đã sớm từ chối thẳng.
Cô kiên nhẫn lắng nghe chồng mình và Bành Viễn Chinh triển khai "đàm phán", trong đầu cũng bình tĩnh lại.
Chỉ cần có thể đưa được tập đoàn ra thị trường, bất kể Bành Viễn Chinh đề xuất điều kiện gì, cô đều có thể thay mặt cho cha cô và Dệt Phong Thái mà đáp ứng. Dù sao lần đưa ra thị trường này, có ý nghĩa rất quan trọng đối với Dệt Phong Thái. Một khi nguồn tài chính lưu thông thành công, bọn họ sẽ thừa dịp thị trường đang đi xuống, mạnh dạn khuếch trương với số vốn tối thiểu. Trong thời gian ngắn nhất thực hiện điều chỉnh và bố trí lại, chỉ trong ba đến năm năm, có thể trở thành doanh nghiệp dệt lớn nhất nước.Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở!
- Lưu tổng, trong bối cảnh thị trường ngành dệt suy thoái, Dệt Phong Thái còn có thể duy trì mức tăng trưởng lợi nhuận khá cao, điều này làm người ta phải nhìn với con mắt khác.
Lưu Quang cười ha hả:
- Chủ tịch thị trấn Bành quá khen, chúng tôi chỉ may mắn mà thôi. Tuy nhiên, hiện nay cũng rất gian nan, chỉ là miễn cưỡng duy trì hoạt động mà thôi.
- Lưu tổng đúng là khiêm tốn. Trước đây một thời gian, tập thể các xí nghiệp dệt ở thị trấn chúng tôi gặp khó khăn, tôi đã chú ý tới thị trường này. Theo phán đoán của tôi, sở dĩ quý công ty vẫn đứng vững, nguyên nhân rất đơn giản: thứ nhất, các vị có một hệ thống dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, rất nhiều sản phẩm nội bộ tự sản tự tiêu. Hơn nữa, vì quy mô lớn, nên giảm được giá thành; thứ hai, sản phẩm của các vị chủ yếu là hàng cao cấp, xuất ra thị trường nước ngoài rất nhiều.
Cho nên, thị trường trong nước suy thoái, không ảnh hưởng lớn tới các vị, ngược lại còn mang lại lợi ích cho các vị. Trên thực tế, hiện giờ thị trường đang thoái trào, cũng chính là cơ hội để Dệt Phong Thái khuếch trương với chi phí thấp nhất. Các vị sốt ruột muốn đưa công ty ra thị trường tài chính, đại khái cũng là xuất phát từ chiến lược này mà suy xét chứ gì?
Bành Viễn Chinh nói thong thả, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Quang và Trịnh Anh Nam.
Lưu Quang và Trịnh Anh Nam âm thầm liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đọc được sự khiếp sợ trong mắt của người kia. Họ tuyệt đối không ngờ, vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi trước mặt, chỉ liếc mắt một cái, đã qua lớp sương mù và mớ bòng bong kinh doanh bao phủ Dệt Phong Thái mà nhìn thấu "gan ruột" của nó. Người này thật không đơn giản! Trong đầu hai vợ chồng gần như cùng xuất hiện ý nghĩ này.
- Không ngờ Chủ tịch thị trấn Bành còn hiểu biết sâu sắc về kinh doanh như vậy, thảo nào chị họ tôi nói anh là người toàn tài, vừa có khả năng viết lách, vừa là nhà thực hành. Tốt lắm, Chủ tịch thị trấn Bành của tôi ơi, xin đừng nước đục thả câu, anh cứ nói một cách thẳng thắn, chuyện này có thể thành công hay không? Giúp hay không giúp?
Trịnh Anh Nam cười hì hì, pha trò.
Cô cảm thấy không thể để Bành Viễn Chinh tiếp tục "dẫn dắt", cứ tiếp tục như vậy, không biết Bành Viễn Chinh còn lôi ra bao nhiêu bí mật của Dệt Phong Thái nữa! Người thanh niên này, quả thật còn cáo già hơn cả cáo già, nói chuyện chặt chẽ tưởng chừng giọt nước không lọt, logic một cách hoàn hảo, không cẩn thận sẽ bị hắn nắm lấy tiết tấu câu chuyện, rơi vào bẫy của hắn mà không tự biết.
Bành Viễn Chinh cười cười, bắt đầu mở lời:
- Trịnh tổng, thật ra tôi cũng có chuyện này phải nhờ các vị hỗ trợ.
Hắn vừa thốt ra, Trịnh Anh Nam ngẩn người.
…
…
Nghe xong Bành Viễn Chinh nói về ý tưởng quy hoạch của mình, Trịnh Anh Nam và Lưu Quang liếc nhau, không khỏi cười khổ.
Hóa ra, người ta đã sớm đem mình đặt lên thớt, đáng thương là hai vợ chồng mình còn chủ động tìm tới cửa nộp mình. Bây giờ thì hay rồi, thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa lúc rơi vào lưới của người ta giăng sẵn, muốn lui cũng không được.
Nhưng việc đưa ra thị trường, đối với Dệt Phong Thái là vấn đề quá quan trọng, quyết định đến sự phát triển sau này của nó. Nếu không đưa ra thị trường tài chính được, động lực phát triển của họ sẽ từng bước suy yếu vì sự suy thoái của thị trường, cho đến lúc bó tay chịu chết.
Nếu Bành Viễn Chinh có thể giúp được, bất kể như thế nào, Trịnh gia cũng không thể vứt bỏ cơ hội này.
Hai người im lặng suy nghĩ, Bành Viễn Chinh cũng không sốt ruột, hắn lẳng lặng chờ Trịnh Anh Nam trả lời. Loại đại sự như thế này, vẫn cần Trịnh Anh Nam quyết định, dù sao Lưu Quang chỉ là con rể của Trịnh gia, không làm chủ được chuyện này.
Bành Viễn Chinh tin tưởng Trịnh Anh Nam sẽ nhượng bộ.
Vốn hắn đã chuẩn bị tư tưởng sẽ "đàm phán" với Dệt Phong Thái một cách gian khổ, chứ không ngờ Trịnh Anh Nam vì vấn đề đưa công ty ra thị trường mà tìm đến. Bây giờ, giúp người, lại vừa có lợi cho chính mình, đương nhiên hắn vui vẻ mà làm.
- Chủ tịch thị trấn Bành, chuyện anh nói, so với việc đưa công ty ra thị trường còn khó hơn.
Mắt Trịnh Anh Nam lóe lên, nhẹ nhàng nói:
- Thị trấn của anh có nhiều xí nghiệp dệt như vậy, chúng tôi cần lượng tài chính rất lớn. Hiện giờ tình hình thị trường kém như vậy, bảo chúng tôi thu mua mấy cái xí nghiệp dệt nhỏ tê liệt, chẳng phải là tự tìm đường chết? Chủ tịch thị trấn Bành, đây là gây khó cho người khác!
Bành Viễn Chinh nhìn Trịnh Anh Nam cười nói:
- Trịnh tổng, tài chính hẳn là không thành vấn đề chứ? Chưa nói là tài chính của quý công ty đầy đủ, nếu như không đầy đủ, cũng có thể vay ngân hàng, nếu không vay được, sau khi công ty các vị đưa ra thị trường, còn có thể thiếu vốn sao?
Trịnh Anh Nam nhướng mày:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cho dù là tài chính không thành vấn đề, nhưng anh phải biết rằng, các nhà máy dệt ở thị trấn kỹ thuật lạc hậu, thiết bị cũ kỹ, thị phần lại nhỏ, chúng tôi thu mua về chẳng khác nào mua một đống phế liệu. Dù chúng tôi có tiền, cũng không thể đem ném đi!
Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, đột nhiên cười nói:
- Trịnh tổng xem ra khá hiểu rõ về tình hình các nhà máy dệt ở thị trấn chúng tôi nha, trước đây đã từng tìm hiểu rồi sao?
Ánh mắt Bành Viễn Chinh rất sắc bén, lời nói cũng sắc sảo.
Trịnh Anh Nam hơi khưng lại một chút, cười hì hì:
- Đồng hành là oan gia mà, đương nhiên chúng tôi có một số hiểu biết.
Trên thực tế, Trịnh gia đã từng có ý định thu mua các nhà máy dệt ở thị trấn Vân Thủy. Chỉ có điều, cảm thấy lúc đó thời cơ chưa chín muồi, họ chỉ dừng lại ở giai đoạn điều tra nghiên cứu thị trường.
Nhưng, chuyện này, đương nhiên Trịnh Anh Nam tuyệt đối sẽ không lộ ra trước mặt Bành Viễn Chinh.
- Tôi hy vọng Trịnh tổng có thể trở về báo cáo với Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh một tiếng, các nhà máy dệt nhỏ ở thị trấn chúng tôi, tuy sản phẩm có thể lạc hậu, công nghệ cũng khá lỗi thời, nhưng còn không đến mức không đáng một đồng. Hiện giờ đúng lúc là một cơ hội, nếu bỏ qua thời cơ này, đợi đến khi thị trường cả nước ấm lên, các vị có muốn, người ta cũng không đồng ý đâu.
Thị trấn chúng tôi sẽ dành cho các vị sự ủng hộ lớn nhất, đồng thời chúng tôi cũng sẽ tranh thủ chính sách hỗ trợ ở thành phố và quận, tôi thành tâm mời Dệt Phong Thái đến thị trấn Vân Thủy chúng tôi đầu tư hưng nghiệp. Với tư cách cá nhân, tôi cũng hy vọng có thể là bạn tốt của Trịnh tổng và Lưu tổng.
Bành Viễn Chinh cười vang.
- Sao tôi cảm thấy làm bạn với Chủ tịch thị trấn Bành, cái giá phải trả hơi đắt đấy!
Trịnh Anh Nam có phần bất đắc dĩ và bất lực nhìn Bành Viễn Chinh, giờ phút này, cuối cùng cô đã hiểu tại sao chị họ mình lại nói: "Chỉ sợ em phải trả giá một chút đó!"
- Tôi có thể báo lại chuyện này với ba tôi. Nhưng đến giờ này, Chủ tịch thị trấn Bành vẫn chưa trả lời, chuyện đưa ra thị trường của công ty chúng tôi có thể…
Trịnh Anh Nam chưa dứt tiếng, Bành Viễn Chinh đã sảng khoái gật đầu đáp ứng:
- Không thành vấn đề, các vị đem hồ sơ vụ này đưa cho tôi, tôi sẽ đứng ra liên hệ với cơ quan chức năng ở Thủ đô một chút, nếu có thể làm được, trong vòng ba ngày, tôi sẽ trả lời các vị! Đương nhiên, nếu không thể xử lý được, cũng chỉ có thể xin hai vị lượng thứ.
- Nhanh vậy sao?
Trịnh Anh Nam kinh ngạc hỏi, cô thầm nghĩ: anh không khoác lác đấy chứ? Tuy Bành Viễn Chinh không nói trong vòng ba ngày hoàn thành, mà chỉ nói là "trong vòng ba ngày có câu trả lời", nhưng như thế cũng không đơn giản chút nào.
Trịnh Anh Nam và Lưu Quang trao đỏi một ánh mắt, đứng dậy cười nói:
- Tốt, xác định như vậy đi. Chúng tôi trở về bàn bạc với ba tôi. Dù sao đầu tư lớn như vậy, không phải chỉ mình tôi có thể làm chủ. Nếu Chủ tịch thị trấn Bành nói ba ngày, vậy ba ngày sau chúng ta gặp lại, anh cho chúng tôi một câu trả lời, chúng tôi cũng cho anh một câu trả lời!
…
Lưu Quang lái xe rời khỏi thị trấn Vân Thủy, vừa lái xe vừa quay đầu nhìn vợ đang tỏ vẻ buồn bực, thấy cô bĩu môi ngồi ở vị trí lái phụ, không khỏi cười nói:
- Anh tử, sao vậy? Chuyện đưa ra thị trường có cửa rồi, em nên vui vẻ mới phải chứ?
Trịnh Anh Nam lườm Lưu Quang một cái:
- Đột nhiên em có cảm giác bị mắc bẫy. Tiểu tử này quá giảo hoạt, tìm hắn xử lý chuyện này, lại phải trả bằng cái giá quá lớn!
Lưu Quang cười ha hả:
- Nói thật, nếu đưa ra thị trường thành công, chúng ta thu mua mấy xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy cũng không thành vấn đề. Dù sao, chúng ta cũng muốn khuếch trương, bắt đầu khuếch trương từ đây cũng không tệ đâu!
- Ông xã, anh nghĩ hắn có bản lĩnh lớn như vậy không? Sao em cứ có cảm giác thấp thỏm không yên?
Trịnh Anh Nam ngập ngừng nói.
- Anh cảm thấy người này không phải là người hay nói suông, nếu hắn đã nói như vậy, chắc chắn là có thể làm được, đó là trực giác của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...