Mạnh Cường chỉ vào công trường công trình cải tạo phố buôn bán cách đó không xa, nhìn Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Khương Bằng Duyên và Tổng giám đốc công ty xây dựng đô thị Tôn Kiến Côn, cười nói:
- Đối với công tác ở cơ sở, trong tình huống có thể, Ủy ban Xây dựng và công ty xây dựng đô thị nhất định phải giúp đỡ. Đồng chí Bằng Duyên, là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, các vị phải quan tâm và chú ý hơn đối với dự án ở cơ sở, không thể cứ ngồi lì trong phòng làm việc xem báo, thành kẻ quan liêu!
Đương nhiên lời nói của Mạnh Cường không phải là lời phê bình, mà như một "đề nghị", Khương Bằng Duyên nghe xong, vội kính cẩn cười nịnh:
- Lãnh đạo nói đúng! Chủ tịch thành phố Mạnh, dự án của thị trấn Vân Thủy, Ủy ban Xây dựng thật ra cũng tham gia. À, đồng chí Kiến Côn, không phải gần đây công ty của anh bàn chuyện hợp tác với thị trấn hay sao?
Nghe Khương Bằng Duyên đá quả bóng sang cho mình, Tôn Kiến Côn thầm mắng, nhưng ngoài mặt lại cười:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, Chủ nhiệm Khương, đúng là chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với thị trấn Vân Thủy. Lão Liên, cậu phụ trách dự án này, mau tới báo cáo tiến độ với lãnh đạo Thành phố và lãnh đạo Ủy ban Xây dựng một chút!
Tôn Kiến Côn nhìn Liên Hoa Mậu vẫy vẫy tay.
Liên Hoa Mạu lúng túng cười, định tiến lên trả lời, chợt nghe Bành Viễn Chinh khẽ cười nói:
- Tôn tổng, Liên Tổng thật đúng là thiết diện vô tư! Bởi vì muốn giảm chi phí xây dựng cho quý công ty, Liên tổng đưa ra rất nhiều điều kiện hợp tác, chẳng hạn như giảm mức bồi thường cho các hộ có liên quan. Chính quyền thị trấn chúng tôi nghiên cứu một chút, cảm thấy khó khăn quá lớn. Hiệp nghị đã ký với quần chúng nhân dân, nếu lật lọng, không giữ lời, chắc chắn sẽ khiến quần chúng phản ứng mạnh, xin lãnh đạo công ty xây dựng thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi.
Tôn Kiến Côn ngẩn ra, quay lại liếc nhìn Liên Hoa Mậu.
Liên Hoa Mậu đỏ mặt, y không ngờ, ngay trước mặt lãnh đạo thành phố, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng và Tôn Kiến Côn, Bành Viễn Chinh lại "đâm" y một nhát như vậy.
Y xoa tay, bối rối gượng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, đây không phải là tôi bới bèo ra bọ. Chúng tôi là doanh nghiệp nhà nước, mỗi khoản đầu tư đều phải thận trọng, nhất định phải bảo đảm tài sản Nhà nước. Bằng không, lãnh đạo Ủy ban Xây dựng và Ủy ban Quẩn lý Giám sát Tài sản Nhà nước sẽ không để yên!
Tôn Kiến Côn cũng cười ha hả nói:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, chúng tôi cũng phải tính đến chi phi xây dựng và hiệu quả đầu tư. Tuy nhiên, xin lãnh đạo thành phố yên tâm, chúng tôi nhất định nhanh chóng đẩy mạnh dự án này, giúp chính quyền cơ sở giải quyết khó khăn!
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Liên Hoa Mậu, không nói gì nữa. Trong quan trường, nhiều khi chỉ cần nói một câu, nhẹ nhàng một chút, một số vấn đề liền bộc lộ dưới ánh mặt trời. Chẳng hạn như lúc này, ở đây có ai không phải "cáo già", Bành Viễn Chinh vừa nói như vậy, tất cả mọi người, gồm cả Mạnh Cường đều hiểu cuộc nói chuyện giữa thị trấn Vân Thủy và Liên Hoa Mậu không diễn ra suôn sẻ. Nếu không, hôm nay Mạnh Cường đã không phải xuống cơ sở điều tra nghiên cứu.
Không ai không hiểu, hôm nay Mạnh Cường đến là vì dự án này.
Cho nên Tôn Kiến Côn không thể không khẩn trương tỏ thái độ. Bất kể y có nguyện ý hay không, có Mạnh Cường tham gia, y chỉ có thể mau chóng đẩy mạnh việc thực hiện dự án này, để còn có cái mà ăn nói với Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường. :
Đương nhiên Liên Hoa Mậu cũng hiểu được, y cúi đầu xuống, dùng khóe mắt liếc về phía Bành Viễn Chinh, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, sự khinh miệt đối với một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé, phút chốc tiêu tan.
Mạnh Cường thản nhiên cười:
- Tốt lắm. Công ty xây dựng đô thị hợp tác với thị trấn Vân Thủy xây dựng dự án này, coi như là hành động thực tế của thành phố giúp đỡ thị trấn. Tôi hy vọng Ủy ban Xây dựng và công ty xây dựng đô thị có thể toàn lực ứng phó, lãnh đạo chủ chốt đích thân chỉ đạo việc xây dựng công trình này cho thật tốt. Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, chờ công trình được xây dựng xong, tôi sẽ đến xem!
Ai nấy đều không ngờ, Mạnh Cường lại nói như vậy. Câu nói của ông ta, vô hình trung đã chặn mất đường lui của Tôn Kiến Côn, dự án này không thực hiện là không được. Hơn nữa, không những phải làm, mà còn phải làm cho tốt, làm cho nhanh, bởi vì thái độ của Mạnh Cường như vậy, có nghĩa ông ta sẽ thường xuyên chú ý đến công trình này.
Tôn Kiến Côn thầm kêu khổ, ngoài miệng lại cười nói:
- Xin lãnh đạo thành phố yên tâm! Chúng tôi sẽ dốc hết sức lực, giúp thị trấn xây dựng!
Khương Bằng Duyên cũng thẳng sống lưng lên, nói:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, Ủy ban Xây dựng sẽ xếp dự án này vào danh sách công trình trọng điểm giúp đỡ cơ sở, về chính sách, xây dựng, thậm chí tài chính, đều sẽ dành cho sự hỗ trợ nhất định!
Cổ Lượng, Hoàng Hà và lãnh đạo thị trấn vui vẻ ra mặt, nhưng họ không có tư cách mở miệng. Bành Viễn Chinh cười:
- Cảm tạ lãnh đạo thành phố quan tâm, cảm tạ Ủy ban Xây dựng thành phố và công ty xây dựng đô thị giúp đỡ, khi dự án hoàn thành, chúng tôi nhất định mời Chủ tịch thành phố Mạnh, Chủ nhiệm Khương, Tôn tổng và lãnh đạo thành phố đến xem sự thay đổi tốt đẹp của thị trấn Vân Thủy!
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Bành Viễn Chinh nhìn Tần Phượng một cách tò mò. Hắn cảm thấy kỳ lạ, từ đầu tới cuối, vị Bí thư Quận ủy này im lặng một cách khác thường, chỉ mỉm cười, không ngờ là không nói một câu nào, đi theo lãnh đạo thành phố như một con rối gỗ. Tần Phượng không mở miệng, lãnh đạo quận như Chu Đại Dũng cũng chỉ có thể làm người câm.
…
Khi tiễn Mạnh Cường và lãnh đạo thành phố, Tần Phượng vừa định lên xe đi, Bành Viễn Chinh đã đứng chặn trước xe. Cô nhíu mày:
- Đồng chí Viễn Chinh tìm tôi có việc? Lên xe rồi nói.
Bành Viễn Chinh hơi do dự, vẫn lên xe Tần Phượng.
Thẩm Ngọc Lan biết Bí thư Tần muốn nói chuyện với Bành Viễn Chinh, liền âm thầm bảo lái xe chạy chậm lại, đồng thời không quay về quận ngay, mà chậm rãi chạy dọc theo đường bao thành phố.
- Bí thư Tần, tôi chỉ xin lãnh đạo vài phút. Vẫn là chuyện lần trước trình bày với lãnh đạo, chuyện tập đoàn dệt Phong Thái, xin lãnh đạo chiếu cố giúp cho…
Bành Viễn Chinh còn chưa dứt lời, đã bị Tần Phượng cắt ngang:
- Dự án này, cậu không nên gấp gáp, gấp là không xong. Đây là chuyện rất quan trọng, tôi phải lựa chọn thời điểm thích hợp ở hội nghị thường vụ mà đề xuất, để Ủy viên thường vụ thảo luận tính khả thi của dự án. Nếu không có tranh cãi, Quận ủy mới có thể ra mặt giúp các đồng chí làm cầu nối, liên hệ với tập đoàn dệt Phong Thái.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Bí thư Tần, chuyện này không thể kéo dài thêm. Mấy tháng nữa, chắc chắn sẽ có xí nghiệp dệt đóng cửa, đến lúc đó, sẽ lại có công nhân quấy rối, chính quyền thị trấn không có cách nào quản lý được.
- Quấy rối cái gì? Đây đều là do nuông chiều mà sinh hư. Đồng chí Viễn Chinh, đồng chí không thể tiếp tục dung túng như vậy, nhất định phải sử dụng biện pháp mạnh! Sau khi đồng chí đến nhậm chức, đã xảy ra hai sự kiện bãi công, điều này nói lên cái gì? Đương nhiên không phải nói đồng chí không xứng chức, nhưng phản ứng của đồng chí quá mức ôn hòa! Rất không có kinh nghiệm công tác!
Hách Kiến Niên ở thị trấn Vân Thủy nhiều năm như vậy, sao thị trấn không xảy ra tình trạng này? Lúc nào nên mạnh tay phải mạnh tay, không thể cứ một mực nhân nhượng, lạm dụng việc làm người tốt. Cơ sở có tình huống đặc thù của cơ sở, cái gọi là "cơ sở phải nghiêm trị", chính là đạo lý này. Cậu có biết tổ điều tra của Cục báo cáo như thế nào với tôi không?
Trọng Tu Vĩ nói, nếu Chủ tịch thị trấn Bành vẫn công tác với thái độ này, có lẽ sẽ có một số người dân nói hắn là một quan chức tốt, nhưng sẽ có nhiều người dân hơn, lờn mặt hắn! Cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ sai lầm!
Một ít người khen cậu, nhưng sẽ có nhiều người hơn không sợ cậu! Đồng chí Viễn Chinh, cậu làm công tác cơ sở, nếu để xảy ra cục diện này, làm sao cậu có thể triển khai công tác?
Cảm xúc của Tần Phượng hơi khác thường, lúc đầu lời lẽ thấm thía, sau lại trở nên gay gắt, mượn đề tài để giáo huấn.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thầm nghĩ: đây không phải là nói vớ vẩn sao? Ta lạm dụng việc làm người tốt khi nào? Hiện giờ xảy ra nhiều vấn đề như vậy, chỉ có thể là do trùng hợp, nếu còn Hách Kiến Niên, chắc chắn vấn đề còn bùng nổ mãnh liệt hơn nhiều.
Nhưng ngay trước mặt Thẩm Ngọc Lan và lái xe, Bành Viễn Chinh lại không thể tranh cãi với Tần Phượng, đành thản nhiên cười một cách "khiêm tốn", nghe theo sự "dạy bảo ân cần" của lãnh đạo:
- Bí thư Tần, tôi xin nhận giáo huấn, khi nào cần nghiêm khắc phải nghiêm khắc. Tuy nhiên, có một số vấn đề, không phải cứ mạnh tay là giải quyết được. Chẳng hạn như nguy cơ kinh doanh của các xí nghiệp dệt hiện nay, nếu không giải trừ, nó sẽ là một quả bom hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào. Cho nên, vẫn phải xin lãnh đạo Quận ủy giúp chúng tôi…
Bành Viễn Chinh chưa kịp nói xong, lại bị Tần Phượng cắt ngang, cô mệt mỏi phất phất tay nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, gần đây tôi không được khỏe, hay là đồng chí tìm Chủ tịch quận Cố đi. Tập đoàn dệt Phong Thái là xí nghiệp trọng điểm của Ủy ban nhân dân quận, Chủ tịch quận Cố ra mặt đề xuất, người ta sẽ nể mặt. Về phía Quận ủy chúng tôi, không có vấn đề!
Không ngờ Tần Phượng lại đem chuyện này giao cho Cố Khải Minh.
Bành Viễn Chinh ngẩn người, thái độ của Tần Phượng khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ.
Bành Viễn Chinh nhìn Tần Phượng, thấy khuôn mặt uy nghiêm và kiêu ngạo của Tần Phượng đầy vẻ chán nản và cô đơn, trong mắt lóe lên một tia sáng không hiểu được.
Thấy Bành Viễn Chinh nhìn sang, Tần Phượng gọi:
- Ngọc Lan, quay về quận, về đến quận, đưa đồng chí Viễn Chinh về thị trấn Vân Thủy!
…
Tần Phượng thờ ơ với chuyện này, Thẩm Ngọc Lan hiểu được. Gần đây Bí thư Tần không có hứng thú đối với bất cứ công tác nào ở quận. Cô vốn là một cán bộ cần cù, nhưng mấy ngày gần đây lại thường xuyên xin nghỉ, nằm nhà, nói rằng không khỏe, cần tĩnh dưỡng. Cho dù có công tác quan trọng cũng giao cho bên Ủy ban nhân dân quận.
Thẩm Ngọc Lan đoán, dường như Tần Phượng không còn công tác ở quận bao lâu nữa, tiền đồ cũng không được như ý, cho nên Tần Phượng mới có thái độ như vậy.
Thẩm Ngọc Lan có thể phán đoán như vậy, Bành Viễn Chinh cũng đoán được vài phần.
Vì thế, sau khi trở lại thị trấn, hắn liền gọi điện thoại cho Tống Bính Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...