Cao Quan


Phùng lão tiến lên một bước, nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Cậu bé, tôi nói cho cậu biết, cậu đây không phải là trèo cao mà là về nhà. Cửa chính Phùng gia luôn rộng mở đối với cậu.

Nói xong, một chiếc xe hơi cao cấp màu đen trờ tới. Hai người đàn ông thân hình cao lớn, áo mũ chỉnh tề nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, mở cửa xe, kính cẩn đứng chờ một bên.

Phùng lão nói xong liền xoay người bước lên xe, hướng Bành Viễn Chinh ôn hòa gật đầu.

Bà cụ Phùng trước khi lên xe, nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, nước mắt che phủ gương mặt, sau đó lấy từ trong túi một tờ giấy nhét vào trong tay Bành Viễn Chinh, dịu dàng nói:

- Đứa nhỏ, đây là điện thoại trong nhà bà nội, có cái gì khó khăn thì trực tiếp gọi cho bà nội nhé.

- Đứa nhỏ này….Ai!

Bà cụ Phùng quay đầu lại trừng mắt nhìn Phùng Viễn Hoa, dương tay chỉ rồi khẽ lắc đầu.

Phùng Viễn Hoa trong lòng run lên, biết mình hôm nay lợn lành thành lợn què, kế ly gián không thành, ngược lại còn gây ấn tượng xấu trong mắt ông bà nội, nên không khỏi ảo não, sự chán ghét Bành Viễn Chinh ngày càng nhiều hơn.

Hai vợ chồng Phùng lão lên xe rời khỏi.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hắn trong lòng hiểu được, việc nhận người thân cơ bản đã thành công một phần. Kế tiếp, Phùng gia sẽ an bài cho hắn và Phùng lão kiểm tra huyết thống. Chỉ cần có kết quả thì hắn chính là dòng chính đời thứ ba của Phùng gia.

Tuy nhiên, Bành Viễn Chinh tạm thời cũng không muốn đổi thành họ Phùng. Hắn biết rõ, cha của hắn đã không còn, hắn và mẹ sống cô đơn lẻ bóng, nôn nóng vào Phùng gia chưa chắc là chuyện tốt.


Chi bằng cứ ẩn thân làm một hậu duệ không ra mặt của Phùng gia. Có thân phận bí mật như vậy, dựa vào năng lực cá nhân của hắn, hắn tin tưởng bản thân mình có thể trong quan trường xông ra một đoạn đường bằng phẳng.

Phùng Thiến Như ở một bên vui mừng, vươn tay ra với Bành Viễn Chinh:

- Tôi là nên gọi anh là em họ hay là huấn luyện viên Bành?

Bành Viễn Chinh cười:

- Cứ gọi là Bành Viễn Chinh đi.

- Còn già mồm cãi láo chi nữa, chỉ sợ là hận không thể ngay lập tức đổi thành Phùng Viễn Chinh.

Phùng Viễn Hoa có chút không cam lòng, đứng ở một bên cười lạnh.

- Viễn Hoa, em đang nói cái gì đấy. Có cái gì đáng nói đâu? Em đúng là quá đáng. Truyện Tiên Hiệp -

Phùng Thiến Như bất mãn, sẵng giọng nói.

- Tôi thủy chung vẫn là Bành Viễn Chinh, điều này chẳng có gì thay đổi. Cậu cứ yên tâm đi, tôi không muốn đoạt đồ chơi của đứa bé làm gì.

Bành Viễn Chinh thản nhiên nói, ngữ điệu châm chọc.

- Anh….bộ anh muốn là có thể đoạt được sao? Thật là buồn cười!

Phùng Viễn Hoa tuy tính tình trầm ổn, nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, lại là con cháu nhà quyền quý, bản tính trời sinh cả vú lấp miệng em. Y thẹn quá hóa giận, lửa giận muốn phát tác, nhưng chung quy vẫn có thể áp chế xuống được, oán hận trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh rồi nghênh ngang bỏ đi.


- Viễn Hoa tuy nói có chút khó nghe, nhưng kỳ thật cũng không phải là người xấu. Anh cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì?

Phùng Thiến Như thở phào một cái.

Bành Viễn Chinh lại cười:

- Không sao, tôi không so đo làm gì. Chắc là tôi xuất hiện đột ngột nên cậu ấy có chút không quen. Kỳ thật tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Trên xe.

Bà cụ Phùng không ngừng than thở, oán giận Phùng lão không trực tiếp khiến Bành Viễn Chinh về nhận lại tổ tông, cho hắn vào nhà.

Phùng lão không khỏi nhíu mày cười khổ:

- Thục Trân, bà ồn ào cái gì? Tôi khi nào nói không nhận đứa bé này đâu? Nhưng Phùng gia chúng ta không phải gia đình bình thường, khi nhận người thân nhất định phải thận trọng. Tôi còn phải kiểm tra phẩm chất của đứa nhỏ này, đồng thời còn phải làm giám định huyết thống. Được rồi, bà đừng nói nữa, tôi đã an bài cho Bá Đào rồi.

- Còn làm giám định gì nữa? Ông không thấy mặt mũi của cậu ấy chính là bộ dạng thời trẻ của ông sao? Còn có tính cách kia nữa, quả thật không sai.

Bà cụ Phùng bất mãn lớn tiếng nói.

Phùng lão mỉm cười:

- Tính tình của cậu ấy quả thật không sai biệt lắm với tôi khi còn trẻ, có vài phần ngông nghênh.


Phùng lão gương mặt lóe lên một tia hài lòng.

Dựa theo ý tứ của Phùng lão, Phùng Bá Đào bảo con gái Phùng Thiến Như sắp xếp cho Bành Viễn Chinh ở lại một khách sạn gần đó, sau đó bảo thầy thuốc của Phùng lão đến lấy mẫu máu của Bành Viễn Chinh, cùng với mẫu máu của Phùng lão, rồi lập tức bay đến Mỹ.

Thời đại này, trong nước chưa có kỹ thuật giám định DNA, chỉ có Mỹ mới làm được. Tại Mỹ, kỹ thuật giám định này trên cơ bản đã hoàn thiện.

Buổi sáng hôm sau, ba người thầy thuốc của Phùng lão đã tìm đến khách sạn, lấy mẫu máu của Bành Viễn Chinh. Sau khi xong việc, Bành Viễn Chinh liền nói với Phùng Thiến Như muốn quay trở lại Tân An.

Ý kiến của Phùng gia là muốn Bành Viễn Chinh ở lại thủ đô, chờ kết quả giám định từ Mỹ, nhưng dù sao cũng phải chờ ít nhất mười ngày. Hắn rời nhà đã một thời gian, nên Bành Viễn Chinh có chút không yên tâm về mẹ, nên kiên trì muốn đi.

Phùng Thiến Như bất đắc dĩ phải trưng cầu ý kiến của cha. Sau đó phái xe đưa Bành Viễn Chinh trở về, nhưng Bành Viễn Chinh đã từ chối nên đành phải đưa đến nhà ga, mắt thấy Bành Viễn Chinh lên tàu khởi hành đến thành phố Tân An tỉnh Giang Bắc.

Bành Viễn Chinh đi rồi, nhưng Phùng gia vì vậy mà trở nên không bình thường.

Mười ngày sau!

Phùng Bá Đào cực kỳ hưng phấn mà cầm lấy kết quả được fax từ Mỹ về, ngồi xe đến Đại Hồng Môn. Sau khi chờ cảnh vệ gọi điện thoại xong thì thẳng tiến đến biệt thự số 3 của cha mình.

Phùng lão vừa mới tiếp đãi một khách quý, đang ở phòng khách uống trà thì thấy Phùng Bá Đào kích động bước vào, đuôi lông mày nhướng lên, chậm rãi buông cái tách sứ men xanh trong tay, trong miệng phát ra tiếng e hèm.

Phùng Bá Đào lấy lại bình tĩnh, kính cẩn cười nói:

- Ba, kết quả được gửi từ Mỹ về. Đứa nhỏ đó….

Phùng Bá Đào lời còn chưa nói xong thì đã bị Phùng lão cắt ngang:

- Kết quả ba đã biết, kỳ thật nó cũng nằm trong dự tính của ba. Vốn kết quả giám định này chỉ là cẩn thận hơn thôi. Như chân với tay, máu mủ tình thâm, vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, thì đã biết là hậu duệ của Phùng gia chúng ta.


- Vâng, ba có muốn đem kết quả này nói cho Bá Lâm và Bá Hà biết không?

- Đương nhiên là phải nói cho bọn chúng biết rồi.

Phùng lão trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Nói cho bọn chúng biết, làm việc gì cũng phải có chừng mực. Nếu không thì cả người thân cũng không bỏ qua, chứ đừng nói chi người ngoài.

- Vâng, thưa ba.

Phùng Bá Đào chợt cười nói:

- Ba không đón đứa bé và mẹ của cậu ấy đến thủ đô sao?

Phùng lão lắc đầu:

- Ý kiến của ba là tạm thời cứ để nó ở dưới rèn luyện, duy trì trạng thái bây giờ cũng tốt. Hiện tại, nếu đến thủ đô cũng chưa chắc là an bài tốt nhất cho nó. Chờ thêm một thời gian nữa, nhìn tình huống rồi nói sau.

Phùng Bá Đào lập tức hiểu được dụng ý của cha mình. Cha ông sở dĩ tạm thời không muốn công khai tin tức tìm được người thân, ngoại trừ suy xét về sự phức tạp của thân phận đặc biệt, quan trọng hơn là sợ cho Phùng gia bên trong không hòa thuận, khiến cho người khác sinh ra chê cười.

Ông đối với xuất thân của đứa cháu này cũng không bài xích. Chỉ có điều em trai của ông Phùng Bá Lâm thì hiển nhiên không thích tự dưng xuất hiện một dòng chính đời thứ ba, tranh đoạt sự sủng ái của ông cụ.

Phùng Bá Đào trong lòng thở dài. Đối với tâm tư của gia đình em trai, ông cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hy vọng ông cụ có thể áp chế. Một khi đã như vậy, thì sẽ không nôn nóng đưa mẹ con Bành Viễn Chinh vào thủ đô, tránh cho một nhà bốn người của Phùng Bá Lâm bị sốc và dành cho họ một khoảng thời gian để chấp nhận.

- Bá Đào, lập tức bảo đứa bé đó đến đây một chuyến. Ba muốn gặp nó.

Bên tai truyền đến giọng nói uy nghiêm, trầm thấp của ông cụ, Phùng Bá Đào yên lặng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui