Cao Quan


Do lịch sự, Bành Viễn Chinh cũng không thể không uống hết ly rượu.

Nhân viên phục vụ lại rót rượu tiếp, Uyển Hải Nam lại nâng ly:

- Ly rượu đầu tiên là làm quen. Ly rượu thứ hai là thân tình. Cái gọi là ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè. Nếu Chủ tịch thị trấn Bành nguyện ý xem tôi là bạn bè, thì xin mời uống cạn ly rượu này.

Uyển Hải Nam lại uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, thầm nghĩ thằng nhãi này tửu lượng cũng khá đấy.

Nhưng do xuất phát từ lịch sự, hắn không thể không bồi lại.

Lý Tuyết Yến cau mày, lo lắng nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh mỉm cười, ra hiệu hắn không có việc gì.

Lý Tuyết Yến lúc này mới yên lòng. Phụ nữ rất mẫn cảm. Cô đương nhiên nhận ra được Uyển Hải Nam đang ghen. Chỉ có điều là cô không bóc trần thôi. Dù sao hôm nay cũng là bạn bè tụ hội, không thể không nể mặt nhau. Nếu làm náo loạn, khiến không khí không thoải mái thì cũng sẽ làm cho mọi người mất vui.

Bành Viễn Chinh cũng nhìn ra được điều đó nên không quá để ý.

Hôm nay, đến đây chỉ là may mắn gặp dịp. Ngoài ra vì nể mặt Lý Tuyết Yến, sau này lại chẳng ai biết ai thì để ở trong lòng làm gì.

Nhưng không ai ngờ, Uyển Hải Nam ly rượu thứ ba vẫn hướng về Bành Viễn Chinh.

Gương mặt y tràn đầy tươi cười, chỉ có điều lại làm cho người ta có cảm giác nham hiểm. Y cười nói tiếp:

- Vừa rồi là hai ly làm quen thôi. Bây giờ là hoan nghênh Chủ tịch thị trấn Bành đường xa đã nể mặt đến đây tham dự buổi họp mặt này.

Lúc này, tất cả mọi người đều dừng câu chuyện và buông ly rượu trong tay, nhìn hai người Bành Viễn Chinh và Uyển Hải Nam, đều nhận ra một hương vị khác thường.

Uyển Hải Nam đây là có ý xấu chuốc rượu người khác. Chẳng qua là ăn nói khéo thôi. Nói là mời rượu nhưng Bành Viễn Chinh lại biết rõ y "lai giả bất thiện" (kẻ đến thì không thiện).

Uyển Hải Nam vẫn uống cạn ly trước.

Sau khi y uống xong, lại nhìn chằm chằm vào Bành Viễn Chinh, trong ánh mắt hơi có ánh lửa tóe ra.


Ba ly rượu trắng uống liền một lúc. Tuy rằng chỉ là loại rượu 31 độ, nhưng uống lien tiếp như vậy cũng không hay.

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Phòng Gia Lượng bĩu môi, cười ồn ào nói:

- Tốt, thật sảng khoái, thật đáng mặt nam nhi. Viễn Chinh, anh có uống nổi không?

Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Uống ba ly rượu trắng chẳng là cái gì đối với hắn. Tửu lượng của hắn rất cao, đại để là do kiếp trước luyện thành. Nhiều nhất một lần có thể uống được một cân rượu trắng.

Lý Tuyết Yến có chút giận dữ nhìn Uyển Hải Nam, lạnh lùng nói:

- Uyển Hải Nam, sao lại mời rượu liên tiếp như vậy? Đây có phải là quán rượu đâu. Viễn Chinh không thể uống nổi nữa.

Lý Tuyết Yến nâng tay giành lấy ly rượu của Bành Viễn Chinh.

Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh không nghĩ muốn tiếp tục đấu rượu nhàm chán với Uyển Hải Nam. Tuy rằng đối phương không có ý tốt, nhưng chung quy vẫn không thể thất lễ, nên không tiện phát tác.

Ngẫm nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, không ngờ lại nâng ly rượu lên, cười nói:

- Uyển tổng thật sự là quá khách khí rồi. Ly rượu này tôi xin uống.

Bành Viễn Chinh cũng uống một hơi cạn sạch.

Uyển Hải Nam vỗ tay cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành thật sự là tửu lượng rất cao. Rất sảng khoái.

- Nhân viên phục vụ đâu, tiếp tục rót.

Nhân viên phục vụ tiếp tục rót rượu cho hai người, Uyển Hải Nam cầm ly rượu, lắc lư một chút. Y tự cao tửu lượng của mình mạnh, trải qua trăm trận trăm thắng, muốn thắng Bành Viễn Chinh cũng không khó. Y cũng không lường trước Bành Viễn Chinh là giấu tài không để lộ. Sự đố kỵ trong lòng y đã sớm bị cồn thúc giục thành một sự háo thắng tranh cường.

- Muốn để khách uống thì mình phải uống trước đã. Rượu mà nếu biết uống thì ngàn chén cũng là ít. Có thể uống bao nhiêu thì uống, uống không được thì đừng ép nhá. Cạn ly!

Uyển Hải Nam đứng dậy, làm một hơi cạn sạch. :


Sau khi uống xong ly rượu, y cười ha hả nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, thế nào? Nếu mặc kệ thì anh cứ bỏ cuộc.

Bành Viễn Chinh đột nhiên mỉm cười. Hắn cảm thấy Uyển Hải Nam cũng có chút thú vị. Hắn chậm rãi nâng ly rượu lên. Lý Tuyết Yến có chút lo lắng kéo vạt áo của hắn, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói:

- Viễn Chinh, anh đừng phân cao thấp với hạng sâu rượu này. Y là Phó tổng của tập đoàn Tín Kiệt, cả ngày lăn lộn với rượu. Anh không uống lại anh ta đâu.

Uyển Hải Nam cười to, ánh mắt lờ đờ mông lung nói.

- Như thế nào, Tuyết Yến đau lòng à? Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta đều là người nhà. Rượu uống vào phải sảng khoái. Muốn uống thì uống, không uống thì thôi. Không sao đâu.

"Phó tổng xí nghiệp Tín Kiệt?"Bành Viễn Chinh khóe miệng kinh ngạc, hiện lên vẻ tươi cười. Hắn hướng Lý Tuyết Yến ra hiệu mình không có việc gì. Sau đó thản nhiên cười, nâng ly uống sạch.

Bốn ly rượu trắng xuống bụng, Bành Viễn Chinh sắc mặt vẫn không thay đổi, dường như chẳng có việc gì. Mọi người ở đây đều ngạc nhiên thán phục không ngừng. Mà lúc này, Uyển Hải Nam đã có tám chin phần men say, đầu lưỡi như có chút nhũn ra. Y cảm thấy tửu lượng của mình rất cao, cũng không lường trước Bành Viễn Chinh so với y lại còn cao hơn. Uống hơn bốn ly rượu mà không ngờ còn "Lã Vọng buông cần".

- Tuyết…Tuyết Yến, nghe nói thị trấn các người đang muốn cải tạo khu phố buôn bán, nên cần thu hút đầu tư?

Uyển Hải Nam có chút nhức đầu nói:

- Có cần bạn học cũ hỗ trợ không? Tuyết Yến cứ nói một tiếng, tôi cho dù có xuống núi đao biển lửa cũng đều không chối từ.

Lý Tuyết Yến nhíu mày, gật đầu nói:

- Không sai, chúng tôi đang muốn làm cải tạo phố buôn bán. Bước đầu đang thu hút đầu tư. Nếu xí nghiệp Tín Kiệt có ý thì đương nhiên là tốt rồi.

Lý Tuyết Yến hôm nay kéo Bành Viễn Chinh tới tham gia buổi họp mặt này, kỳ thật cũng là có ý muốn nói chuyện với Uyển Hải Nam. Xí nghiệp Tín Kiệt là xí nghiệp lớn nhất thành phố, ở tỉnh cũng rất có danh tiếng. Uyển Hải Nam là lãnh đạo cao tầng của xí nghiệp Tín Kiệt, có y xe chỉ luồn kim, nói không chừng còn có thể có hy vọng.

Uyển Hải Nam ban đầu công tác tại Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố. Cha của y là Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại trước đây. Mẹ y là Phó cục trưởng tiền nhiệm của cục Thương mại. Bởi vì mạng lưới quan hệ của Uyển gia nên cha của Hoàng Đại Long mới nhận Uyển Hải Nam vào xí nghiệp Tín Kiệt với mức lương cao, đảm nhiệm chức Phó tổng tập đoàn kiêm Tổng giám đốc công ty Toàn Gia.

Uyển Hải Nam có chút men say, khi nói chuyện thì đầu lưỡi đã cứng đờ:

- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi là bạn học cũ với Tuyết Yến. Mau, nhân viên phục vụ, hãy rót rượu tiếp cho Chủ tịch thị trấn Bành. Chỉ cần Chủ tịch anh uống hết ly rượu này thì anh muốn bao nhiêu thì lão Uyển tôi cũng sẽ chu cấp bấy nhiêu. Chứ không đơn giản chỉ là mấy trăm vạn công nhân lao động giản đơn thôi đâu.


- Uống xong ly rượu này, công trình này coi như xong.

Uyển hải Nam từ trong túi lấy ra điện thoại di động, đập xuống bàn:

- Anh uống đi, tôi gọi điện thoại ngay.

Lý Tuyết Yến lớn tiếng nói:

- Uyển Hải Nam, anh uống say rồi. Đùa giỡn điên rồi gì chứ.

- Haiz!

Uyển Hải Nam thở dài thở ngắn một tiếng:

- Tuyết Yến, tôi không say.

- Như thế nào, Chủ tịch thị trấn Bành, ly rượu này uống hay không uống? Đừng nhìn lão Uyển tôi hôm nay uống rượu, nhưng lão Uyển tôi nói được thì làm được. Lão Phòng, anh hãy làm chứng nhé. Chỉ cần Chủ tịch thị trấn Bành uống hết ly rượu này, ngày mai tôi sẽ đến thị trấn Vân Thủy để đàm phán hợp tác. Hạng mục của các người tuyệt đối không thành vấn đề.

Bành Viễn Chinh khóe miệng nhếch lên, cười nói:

- Nếu Uyển tổng đã có tình như vậy, uống nhiều hay ít thì Bành mỗ tôi cũng nguyện ý bồi theo. Mà nếu nói là công tác thì thôi. Công tác là công tác, uống rượu là uống rượu, không thể nhập làm một.

- Hơn nữa, hạng mục dự án này của chúng tôi cũng không phải ai muốn làm thì làm. Cuối cùng phải trải qua đấu thầu. Người thắng thầu thì mới có thể trở thành nhà đầu tư khai thác phát triển. Cảm ơn ý tốt của Uyển tổng. Ly rượu này tôi xin không uống.

Uyển Hải Nam cười rộ lên:

- Chủ tịch thị trấn Bành, đừng trách tôi nói khó nghe. Hạng mục nhỏ xíu kia của các người, đừng nói là đấu thầu, nếu có thì có mấy ai nguyện ý đầu tư vào? Đầu tư mấy triệu bạc để giúp các người cải tạo một con phố, sau đó còn phải bồi thường di dời hộ dân. Đồ ngốc mới đi làm chuyện như vậy.

- Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa. Chỉ cần anh uống hết ly rượu này, xí nghiệp Tín Kiệt, biết không? Xí nghiệp Tín Kiệt có thể giúp đầu tư vào thị trấn các người. Cho dù không kiếm được tiền, thậm chí là lỗ thì lão Uyển tôi cũng bằng lòng.

Bành Viễn Chinh nghe xong lời này, cảm thấy có chút phiền toái.

Đấu rượu thì cũng chẳng ảnh hưởng đến toàn cục. Và hắn cũng lười so đo với đối phương. Nhưng người này lại càng ngày càng quá đáng. Hiện tại không ngờ lại lên tiếng khoe khoang, uy hiếp Bành Viễn Chinh. Hắn làm sao mà có thể nhịn được.

Thấy Bành Viễn Chinh sắc mặt trầm xuống, Lý Tuyết Yến trong lòng có chút hoảng hốt. Cô biết hỏng rồi. Bành Viễn Chinh không thể so với Uyển Hải Nam. Hắn trong người lộ ra một cỗ thanh cao và ngạo khí, lại là lãnh đạo cơ sở, như thế nào lại phụ họa với hạng người như Uyển Hải Nam? Sao lại bị Uyển Hải Nam áp chế chứ?

- Viễn Chinh, không sao đâu. Chúng ta đi.

Lý Tuyết Yến nói xong liền đứng dậy.


Mọi người xung quanh cũng cảm thấy không ổn. Bạn học của Lý Tuyết Yến là Mạnh Hiểu Yến liền nhíu mày bất mãn nói:

- Uyển Hải Nam, anh đang làm gì vậy? Đều là bạn, anh nếu hỗ trợ được thì hỗ trợ, còn không thì thôi. Đừng làm ra bộ dạng như vậy.

Phòng Gia Lượng cũng trừng mắt nhìn Uyển Hải Nam:

- Anh bạn, có chút quá đáng rồi đấy. Anh cũng đã say rồi.

Uyển Hải Nam nhiều ít có chút mượn rượu giả điên, vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:

- Ai nói tôi đã say chứ? Chủ tịch thị trấn Bành anh ngay cả uống ly rượu cũng không nể tình, như vậy làm sao bảo tôi nể mặt anh chứ?

Bành Viễn Chinh lãnh đạm cười:

- Tôi khi nào lại bảo anh nể mặt tôi chứ? Mặt mũi của anh lớn lắm sao?

- Tiểu thư, phiền cô gọi giúp tôi số điện thoại là xxxxxx. Cô nói cho người đó biết, người gọi là Bành Viễn Chinh, bảo anh ấy khẩn trương đến khách sạn Dạ Hải ngay.

Bành Viễn Chinh hướng nữ nhân viên phục vụ vẫy tay, lạnh lùng nói.

Phòng Gia Lượng thấy không khí có vẻ căng thẳng thì liền khẩn trương hòa giải:

- Viễn Chinh, Uyển Hải Nam chỉ là cá tính bướng bỉnh. Anh cũng đừng chấp cậu ấy. Mau hút điếu thuốc đi.

Phòng Gia Lượng đến trước mặt Bành Viễn Chinh, nói với Mạnh Hiểu Yến đang ngồi bên cạnh Bành Viễn Chinh:

- Em Hiểu Yến, phiền em nhấc mông qua một chút, để anh và ông em Viễn Chinh đây trò chuyện với nhau.

Mạnh Hiểu Yến cười mắng, đứng dậy nhường chỗ:

- Không biết xấu hổ, ai là em của anh chứ?

Phòng Gia Lượng cười ha hả, không xấu hổ ngồi xuống.

Hai người trêu chọc nhau như vậy khiến cho không khí nặng nề bị phá vỡ. Mọi người cười rộ lên. Có người còn bắt đầu rót rượu cho mình.

Dù sao cũng là bạn học hội tụ. Hai ba năm mới tụ hội một lần. Bình thường thì đều bận việc nên cơ hội gặp mặt rất ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui