Trên đường không ai nói chuyện với ai, rất nhanh chạy đến khách sạn Dạ Hải.
Tại cửa khách sạn Dạ Hải có treo một tấm băng rôn màu hồng trên đó có dán hàng chữ "Lễ họp mặt học sinh trường trung học XXX thành phố Tân An". Bành Viễn Chinh nhìn qua cửa kính xe, trong lòng thầm nghĩ Lý Tuyết Yến không ngờ lại học cùng một trường với mình, chẳng qua là Lý Tuyết Yến học lớp cao hơn hắn mà thôi.
Lý Tuyết Yến lớn hơn hắn ba tuổi, đã tham gia công tác gần bốn năm. Từ đó có thể biết cô học sớm trước Bành Viễn Chinh một năm.
Lão Hoàng đậu xe lại, Lý Tuyết Yến bước xuống xe, cũng không chào Bành Viễn Chinh. Cô đang chuẩn bị bước vào khách sạn, thì lúc này lại có thêm một chiếc xe trờ tới đằng sau. Từ trên xe nhảy xuống một chàng thanh niên, cười ha hả chào hỏi Lý Tuyết Yến:
- Phó bí thư Lý, chào bạn học cũ.
Bành Viễn Chinh ngồi ở vị trí lái phụ, liếc mắt nhìn người này. Không ngờ là người quen, là Trưởng phòng Nhân sự cục Giáo dục thành phố Phòng Gia Lượng, cũng là cán bộ hậu bị của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Bành Viễn Chinh đã cùng với Phòng Gia Lượng giao tiếp qua, thậm chí còn vài lần dùng cơm với nhau. Bởi vì Phòng Gia Lượng phụ trách tuyên truyền hệ thống tổ chức giáo dục, Cục Giáo dục khi tổ chức hoạt động đưa tin đều phải trải qua phòng Tin tức xét duyệt. Sau này, Bành Viễn Chinh lại dạy Thái cực quyền cho người của Cục Giáo dục, nên coi như khá quen thuộc.
Phòng Gia Lượng bước đến, đang chuẩn bị bắt tay với Lý Tuyết Yến, đột nhiên nhìn thấy Bành Viễn Chinh ở vị trí lái phụ trong chiếc Santana, liền ngoài ý muốn mỉm cười, thuận tay mở cửa xe ra. Lão Hoàng đang chuẩn bị khởi động xe, thấy dường như Chủ tịch thị trấn Bành có người quen cũng liền ngừng chân ga lại.
- Viễn Chinh, sao lại là anh?
Phòng Gia Lượng cười ha hả:
- Sao anh lại đến đây?
Bành Viễn Chinh không thể không xuống xe, bắt tay với Phòng Gia Lượng. Phòng Gia Lượng liếc mắt nhìn Lý Tuyết Yến ở một bên rồi lại nhìn Bành Viễn Chinh, đột nhiên bừng tỉnh:
- Tôi biết rồi, anh hiện tại đang công tác cùng một thị trấn với Lý Tuyết Yến? Haha, hiểu rồi, hiểu rồi.
Phòng Gia Lượng nhiệt tình vỗ vai Bành Viễn Chinh, cười ha hả:
- Đã đến đây rồi còn ngại gì nữa. Tôi nói anh đấy Viễn Chinh à, anh rất là lợi hại. Lý Tuyết Yến là hoa khôi khối chúng tôi, nhưng bây giờ thì hoa đã có chủ. Những tên tiểu tử kia phải đau khổ thôi.
Lý Tuyết Yến lẳng lặng đứng một chỗ, sắc mặt đỏ lên, nhưng không mở miệng giải thích.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, muốn giải thích rõ ràng với Phòng Gia Lượng. Nhưng trước mặt mọi người mà nói như vậy thì khẳng định sẽ làm cho Lý Tuyết Yến khó xử. Nếu Lý Tuyết Yến không có gì với hắn thì thôi, nhưng vấn đề ở chỗ, cô ấy thích hắn. Hơn nữa, buổi chiều nay Bành Viễn Chinh lại vừa mới cự tuyệt cô.
Bành Viễn Chinh do dự mãi, rồi cắn chặt răng lấy lại bình tĩnh, quay đầu hướng lão Hoàng nói:
- Lão Hoàng, phiền anh về trước. Lát nữa chúng tôi sẽ tự đón xe về, không cần anh đến đón đâu.
Lý Tuyết Yến ánh mắt hiện lên một tia vui sướng. Dường như xua tan đi sự lo lắng suốt cả một buổi chiều.
Cô chậm rãi bước đi bên cạnh Bành Viễn Chinh và Phòng Gia Lượng. Ba người cùng nhau bước vào khách sạn Dạ Hải. - .
Buổi họp mặt bạn bè của Lý Tuyết Yến lần này quy mô không lớn, chỉ có khoảng hai mươi người, có cả nam lẫn nữa. Đa số ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng cũng có cá biệt người bất kể là quần áo hay là khí chất đều khá "ảm đạm".
Bọn họ thuê một căn phòng lớn nhất ở khách sạn Dạ Hải để làm phòng liên hoan.
Nên tới đều đã tới, còn không tới thì đã không đến rồi.
Bạn học của Lý Tuyết Yến đều tự tìm vị trí ngồi cho mình. Chủ nhân của buổi họp mặt Uyển Hải Nam đã ngồi ở vị trí chủ tọa. Buổi họp mặt này là do y khởi xướng và cũng do y mời khách.
Uyển Hải Nam thấy ba người Lý Tuyết Yến bước vào, ánh mắt sáng lên, đứng dậy hô:
- Tuyết Yến, Tuyết Yến, đến ngồi vị trí dành sẵn cho em này.
Uyển Hải Nam vỗ cái ghế bên cạnh mình.
- Tuyết Yến, Lý Tuyết Yến.
Đồng thời cũng có mấy bạn học nữ chào hỏi Lý Tuyết Yến.
- Xin chào, Hải Nam. Xin chào, Hiểu Yến.
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Xin lỗi mọi người đã đến trễ, thật ngại quá.
Lúc này, Uyển Hải Nam và những người khác mới phát hiện đứng sóng vai bên cạnh Phòng Gia Lượng là một người xa lạ đang mỉm cười thong dong.
Bành Viễn Chinh không phải là loại công tử bột đẹp trai, hòa hoa phong nhã, nhưng dáng người hắn cao to, khí chất nho nhã, gương mặt anh tuấn làm cho người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời. Phòng Gia Lượng cười ha hả, nhìn Lý Tuyết Yến.
Y xem ra, Bành Viễn Chinh là do Lý Tuyết Yến dẫn đến. Là bạn trai của cô thì đương nhiên phải do cô giới thiệu.
Lý Tuyết Yến khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, nhưng trong nháy mắt liền nhạt đi. Cô dù sao cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, điều chỉnh và khống chế cảm xúc của mình coi như là một loại bản năng.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn Bành Viễn Chinh, cô bước đến bên cạnh hắn giới thiệu một chút:
- Xin giới thiệu với mọi người, vị này là…
Lý Tuyết Yến thoáng có chút tạm dừng. Cô vừa muốn tiếp tục nói thì Phòng Gia Lượng đã không kiên nhẫn bật cười ha hả:
- Tuyết Yến ngại kìa. Haha. Để tôi giới thiệu cho mọi người nha. Vị này là Bành Viễn Chinh đỉnh đỉnh đại danh của thành phố chúng ta. Lúc trước là Trưởng phòng Tin tức Ban tuyên giáo thành ủy kiêm Trưởng ban Ban tin tức Thành ủy. Hiện tại là Chủ tịch thị trấn Vân Thủy.
Bởi vậy có thể thấy được Bành Viễn Chinh ở thành phố Tân An rất nổi tiếng. Rất nhiều người có lẽ không biết hắn, nhưng nhất định là có nghe qua tên của hắn. Bởi vì tên của hắn lúc trước thường xuyên được nhắc đến trên TV và báo chí.
Bạn học Lý Tuyết Yến đều mỉm cười không nói, theo bản năng đều xem Bành Viễn Chinh là bạn trai của Lý Tuyết Yến. Bởi vì hôm nay là họp lớp, có thể dẫn người đến thì không phải là người nhà thì cũng là bạn trai bạn gái.
Có mấy cô gái bắt đầu ồn ào. Lý Tuyết Yến đỏ mặt, quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh, trong ánh mắt chứa đựng một tia ngọt ngào, nhưng đồng thời cũng có sự phức tạp và chua xót.
Đã đứng ở nơi này, Bành Viễn Chinh đương nhiên là không còn đường lui, chỉ tiếp tục kiên trì.
Hắn cười, hướng mọi người gật đầu, sau đó đi theo Lý Tuyết Yến, nhanh chóng ngồi xuống.
Có không ít người đứng lên bắt tay với hắn. Đa số những người này đều đã nghe tiếng hắn từ lâu.
Chủ xị Uyển Hải Nam cau mày, sắc mặt đột nhiên không được tốt lắm.
Y miễn cưỡng được xem như một trong những người theo đuổi Lý Tuyết Yến, nhưng bởi vì một năm trước đã bị Lý Tuyết Yến từ chối cho nên đã từ bỏ ý định.
Nhưng mặc dù tất cả đều là quá khứ, nhưng thấy người trong mộng của mình có bạn trai, trong lòng tất nhiên là không được thoải mái.
Thậm chí, tâm tình tổ chức buổi họp mặt bạn bè của y cũng tiêu tan không ít.
Uyển Hải Nam ngồi ở vị trí chủ xị. Phòng Gia Lượng ngồi bên cạnh. Uyển Hải Nam rót sáu ly bia, Phòng Gia Lượng cũng rót sáu ly, tượng trưng cho một năm mười hai tháng. Sau hai lần uống, có người không chịu nổi, đã có chút men say.
Sau khi uống bia vào, không khí càng thêm vui vẻ. Tiếng hoan hô không ngừng.
Nhưng Phòng Gia Lượng lại giữa chừng chuyển sang rượu trắng.
Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ, đa số thời gian là lắng nghe, mỉm cười không nói, ngẫu nhiên ai hỏi hắn thì hắn chỉ cười đáp mấy câu. Lý Tuyết Yến trong lúc đang nói chuyện với bạn học, cũng thường quay đầu sang nhỏ giọng nói chuyện với hắn, sợ hắn cảm thấy buồn tẻ.
Uyển Hải Nam ánh mắt xẹt qua hai người, lóe lên sự đố kị. Những người ở đây ai cũng biết Uyển Hải Nam năm đó bị Lý Tuyết Yến từ chối, nên giờ phút này ai cũng thấy được sự ghen tỵ của y.
Phòng Gia Lượng nâng ly rượu, cười nói:
- Viễn Chinh, thật sự là chúng ta có duyên với nhau, khi cùng gặp mặt ở đây.
Phòng Gia Lượng lời đầy thâm ý, chủ động mời rượu Bành Viễn Chinh khiến Uyển Hải Nam trong lòng càng thêm khó chịu.
Bành Viễn Chinh cũng nâng ly:
- Được, đã lâu không uống rượu với lão Phòng anh. Hôm nào đến thị trấn chúng tôi kiểm tra chỉ đạo, tôi sẽ tận sức tiếp đãi anh.
Phòng Gia Lượng nhấp uống rượu, sau đó cười nói:
- Tôi cũng muốn đến chỗ của anh để tham quan. Trường học ở thị trấn mọi người xử lý rất khá. Gần đây, Cục Giáo dục thành phố muốn đem trường trung học Vân Thủy làm thành một công trình mẫu, mở rộng ra toàn bộ thành phố. Tôi nhất định phải đến đó tham quan. Có anh ở đó, lại còn có bạn học cũ Lý Tuyết Yến, tôi đến thị trấn Vân Thủy, các người không mời khách tôi khẳng định là phải mắng chửi các người.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Lý Tuyết Yến cũng cười mắng một tiếng:
- Phòng Gia Lượng, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy. Lúc trước, anh đã đồng ý cấp cho trường trung học chúng tôi một danh ngạch chiến sĩ thi đua trong hệ thống giáo dục, sau lại đem cho người khác. Anh còn muốn tôi mời khách, không có cửa đâu. Muốn tiếp đãi, trước đem cho chúng tôi một danh ngạch đã.
Thấy Lý Tuyết Yến nhắc tới việc cũ, Phòng Gia Lượng không kìm nổi cười khổ:
- Bà cô, tôi đã giải thích với cô rồi mà. Tôi đã đồng ý với cô, nhưng lãnh đạo chúng tôi lại thay đổi. Cô nói xem, lãnh đạo đã quyết thì làm sao tôi dám cãi chứ?
- Viễn Chinh à, anh nói đúng không? Anh đã từng làm Trưởng phòng ở cơ quan, biết nỗi khổ này như thế nào. Tôi thà đến cơ sở như các người, học tập lăn lộn thành một Chủ tịch thị trấn còn hay hơn.
- Thị trấn chúng ta còn thiếu chức Phó chủ tịch thị trấn, anh có muốn đến làm không?
Lý Tuyết Yến cười hì hì nói. Cô đương nhiên không phải là giận dỗi mà là nói chơi.
Phòng Gia Lượng không nói gì, dương tay chỉ vào Lý Tuyết Yến:
- Cô muốn làm tôi tức chết mà. Tốt xấu gì tôi cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng, cô lại bảo tôi xuống làm Phó chủ tịch thị trấn? Đừng quá coi thường tôi như thế.
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Uyển Hải Nam cũng nâng ly rượu, dừng ở Bành Viễn Chinh lớn tiếng nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Mau, có thể quen biết cũng là duyên phận. Chúng ta cùng nâng ly rượu này.
Nói xong, không đợi Bành Viễn Chinh nói gì, y trước hết uống một hơi cạn sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...