Cao Quan


Bởi vì có lão lãnh đạo trung ương tham gia hoạt động, lãnh đạo của Tỉnh ủy và UBND tỉnh đích thân đến kiểm tra, chỉ đạo hoạt động kỳ thật cũng rất bình thường. Tuy nhiên, Từ Xuân Đình đến sớm như vậy, thật nằm ngoài dự liệu của Bành Viễn Chinh.

Lẽ ra, ở tỉnh chỉ cần một Phó bí thư hoặc một Phó chủ tịch tỉnh đến thành phố Tân An xem tình huống chuẩn bị là được rồi. Từ Xuân Đình là lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, đích thân đến đây, đủ thấy ông rất coi trọng hoạt động này. Sau này Bành Viễn Chinh mới biết được, Từ Đình Xuân lúc trước đã từng làm thư ký cho Trương lão. Ông ta công tác ở cơ quan trung ương hơn mười năm. Có thể nói những năm tháng tuổi trẻ đều đã vượt qua cơ quan trung ương, nên đối với các lão lãnh đạo đa số đều quen thuộc.

Nguyên nhân chính vì vậy mà ông mới phá lệ đến Tân An tham dự hoạt động của các lão lãnh đạo.

Ngoài mặt, lần này các lão thành đạo đến Tân An khảo sát điều tra, là do Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam "dẫn tiến" và thúc đẩy, nhưng trên thực tế, là lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy, là nhân viên nhất hệ của Phùng lão, Từ Đình Xuân trong lòng biết rõ ràng, Tống Bính Nam tuy rằng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, lại xuất thân từ thủ đô, nhưng ông không có khả năng mời các lão lãnh đạo ngày xưa hiển hách đến Tân An.

Không phải nói Tân An phát triển không tốt. Cũng không phải nói các lão lãnh đạo không chịu xuống cơ sở, mà là trong cả nước, giống như thành phố Tân An thì chỗ nào cũng có. Các lão lãnh đạo ít có khả năng chủ động điểm danh muốn đến một thành phố cấp địa nào đó của tỉnh Giang Bắc để khảo sát nghiên cứu.

Trong đó, khẳng định là có liên quan đến tôn trưởng Bành Viễn Chinh của Phùng lão đang ở Tân An.

Đối với thân phận của Bành Viễn Chinh, Từ Xuân Đình cũng là không lâu trước đó biết được một số ám chỉ từ Phùng Bá Đào. Tuy rằng người của Phùng gia không có nói thẳng, nhưng Từ Xuân Đình có quan hệ rất gần với người của Phùng gia, thường xuyên qua lại, đối với sự tình của Phùng gia cũng hiểu biết chút ít. Cho nên liền đoán được thân phận của Bành Viễn Chinh.

Chỉ có điều, ngày hôm qua, ông mới biết tôn trưởng của Phùng gia là Trưởng phòng Bành Viễn Chinh của phòng Tin tức ban Tuyên giáo thành ủy. Và cũng không ngờ, Bành Viễn Chinh lại là học cùng trường với ông. Ông nhớ lại tiết mục biểu diễn Thái cực quyền trong bữa tiệc kỷ niệm thành lập trường đại học Kinh Hoa. Lúc ấy Bành Viễn Chinh cùng với Phùng Thiến Như và một số người nữa lên đài biểu diễn. hắn biểu diễn rất lưu loát, sinh động khiến cho rất nhiều lãnh đạo và khách quý chú ý. Từ Xuân Đình chính là một trong số đó.

Bành Viễn Chinh chậm rãi bước đến gần các lãnh đạo.

Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban thư ký Trần Ngôn Hề thấy Bành Viễn Chinh bước đến, liền hướng hắn cười vẫy tay:

- Tiểu Bành, cậu lại đây một chút.


Bành Viễn Chinh bước qua, nhẹ nhàng nói:

- Trưởng ban thư ký Trần, lãnh đạo tìm tôi có việc?

- Không phải tôi tìm cậu mà là Bí thư Tỉnh ủy Từ điểm danh tìm cậu.

Trần Ngôn Hề hạ giọng nói:

- Lát nữa gặp mặt lãnh đạo Tỉnh ủy, không được thất thố.

Kỳ thật Trần Ngôn Hề cũng cảm thấy kỳ lạ, Bí thư Tỉnh ủy tìm Bành Viễn Chinh để làm gì. Tuy rằng Bành Viễn Chinh rất có tiếng bên ngoài, nhưng dù sao cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, khoảng cách với Bí thư Tỉnh ủy còn rất xa.

"Từ Xuân Đình tìm mình? Ông ta tìm mình làm gì?" Bành Viễn Chinh tuy rằng mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cũng ngẩn ra.

Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham là tâm phúc của Từ Xuân Đình. Đây là người mà Từ Xuân Đình đã an bài tiếp nhận chức vụ của Tiết Tân Lai ở Tân An. Đông Phương Nham đang tiếp chuyện với Từ Xuân Đình, Trần Ngôn Hề bước qua, kéo cánh tay của ông, rồi lại chỉ Bành Viễn Chinh bên ngoài. Đông Phương Nham hiểu ý cười, hướng Từ Xuân Đình kính cẩn nói:

- Bí thư Từ, đồng chí Tiểu Bành của thành phố chúng tôi đã đến. Lãnh đạo có muốn gặp cậu ấy hay không?

Từ Xuân Đình quay đầu lại, cười ha hả:

- Gặp, sao lại không gặp chứ? Bảo cậu ấy qua đây. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn


Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, thần thái trầm tĩnh, thong dong bước vào, dưới ánh mắt của một đám cán bộ đang nhìn chăm chú, tất cung tất kính hướng Từ Xuân Đình chào hỏi:

- Bí thư Từ, chào ngài.

Từ Xuân Đình ôn hòa mỉm cười, không ngờ trước mặt mọi người vỗ vai Bành Viễn Chinh, cất cao giọng nói:

- Đồng chí Tiểu Bành, đừng có khẩn trương. Tôi hôm nay tìm cậu đến đây là có một ý tưởng.

- Các người còn không biết, tôi và đồng chí Tiểu Bành là bạn học chung một trường đại học Kinh Hoa đấy.

Từ Xuân Đình cười sang sảng. Đông Phương Nham và các lãnh đạo tỉnh, thành phố cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh, cũng mỉm cười.

Từ Xuân Đình lúc trước rất chú ý đến Bành Viễn Chinh, Đông Phương Nham cũng biết. Ông ta đã từng vâng theo chỉ thị cá nhân của Từ Xuân Đình đến Tân An, vì Bành Viễn Chinh giải quyết vấn đề, trong lòng sớm biết Bành Viễn Chinh có chút quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng cụ thể là quan hệ gì thì ông không rõ lắm.

Bạn học cùng trường đại học, đương nhiên chẳng là cái gì. Từ Xuân Đình và Bành Viễn Chinh tuổi tác cách xa, địa vị lại sai lệch. Cái gọi là bạn học chung trường tuy nhiên chỉ là một sự ngụy trang. Đông Phương Nham thầm nhủ trong lòng.

- Mọi người càng không biết, vị bạn học chung trường này là một cao thủ Thái cực quyền đấy. Trong bữa tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường Kinh Hoa, tôi có thể tận mắt chứng kiến cậu ấy biểu diễn, xuất thần nhập hóa, phi thường phấn khích. Cho nên, Đông Phương à, các người muốn học Thái cực quyền, lại còn nhọc công đến thủ đô tìm thầy, có phải là cưỡi con lừa đi tìm con lừa không?

Từ Xuân Đình sang sảng tiếng cười. Đông Phương Nham và các lãnh đạo thành phố ngẩn ra, đều hồ nghi nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ tên tiểu tử này khả năng viết lách rất mạnh, như thế nào lại còn có thể đánh Thái cực quyền? Vừa có văn lại vừa có võ?


Đông Phương Nham khẩn trương tiến lên cười hỏi Bành Viễn Chinh:

- Tiểu Bành, cậu cũng biết Thái cực quyền sao? Sao cậu không nói sớm. Nếu không có Bí thư Từ nói, chúng ta đến giờ vẫn không hay biết gì.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, kính cẩn nói:

- Lãnh đạo quá khen. Tôi chỉ là một người ham thích Thái cực quyền bình thường, khoa chân múa tay mà thôi.

Từ Xuân Đình lắc đầu:

- Nếu cậu là khoa chân múa tay thì chúng tôi chỉ là người mù càn quấy. Như vậy đi, vừa lúc tại đây có âm nhạc, đồng chí Viễn Chinh, cậu hãy biểu diễn một chút để các đồng chí khác có thể xem thấy. Đồng thời tôi còn có ý tưởng muốn nói.

Bành Viễn Chinh tuy rằng đã đồng ý, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc. Từ Xuân Đình điểm danh hắn đến đây, chẳng lẽ chỉ muốn xem hắn biểu diễn Thái cực quyền?

Bành Viễn Chinh trong lòng chấn động.

Lúc này sớm có nhân viên công tác yêu cầu các cán bộ lão thành đang tập luyện lui ra ngoài. Còn các lãnh đạo tỉnh, thành phố thì tản qua một bên. Trong tiếng nhạc, chỉ có một mình Bành Viễn Chinh đứng giữa sân.

Hiện tại, cả nước cao thấp đều lưu hành việc tập Thái cực quyền. Nhưng nói chung, đều là những lão già thích tập luyện, mục đích dưỡng sinh mà thôi. Với lứa tuổi như Bành Viễn Chinh không có mấy ai đánh Thái cực quyền.

Bành Viễn Chinh nhìn quanh bốn phía, thấy phóng đến mình là hàng trăm ánh mắt kinh ngạc và hồ nghi. Hắn lấy lại bình tĩnh, liền đứng tư thế nghiêm. Sau khúc nhạc dạo kết thúc, thân hình biến đổi, hợp phách tiết tấu. Đây là lần đầu tiên hắn biểu diễn Thái cực quyền trước mặt người khác sau khi hắn tái sinh.

So sánh với các cán bộ lão thành biểu diễn Thái cực quyền, thái độ Bành Viễn Chinh phóng khoáng, mà tiết tấu cũng tương đối chặt chẽ, nhất là động tác của hắn rất hữu lực, uy vũ sinh phong. Rất nhiều người chưa từng nhìn thấy, Thái cực quyền không ngờ có thể đánh như vậy. Trong mắt đa số người, Thái cực quyền có thể hình dung là mềm nhẹ.

Trong số cán bộ lão thành ở đây có một số người đang dạy Thái cực quyền, vừa nhìn thì biết kiến thức của Bành Viễn Chinh rất vững chắc. Hắn mỗi một động tác biểu diễn rất lưu loát, tự nhiên, không có cảm giác cứng ngắc. Nói thật, không có mười năm công phu thì tuyệt đối không có trình độ như thế này.


Một quyền đánh xuống, cả hiện trường tiếng vỗ tay từng trận. Bí thư Tỉnh ủy vỗ tay nhiệt liệt, những tiếng vỗ tay khác lại càng vang hơn.

- Nhìn xem, tôi nói không ngoa chứ. Vị bạn học này của tôi công phu rất sâu, có thể nói là nhất đại tông sư. Đông Phương à, tôi có một ý tưởng. Sau nghi thức khai mạc chiều nay, các lão lãnh đạo đều muốn đích than biểu diễn, cán bộ tỉnh thành phố chúng ta cũng không thể đứng nhìn một bên. Dù sao tôi cũng biết đánh vài quyền thức, hôm nay, tại hiện trường tổ chức, xem ai có thể lên đánh Thái cực quyền, khiến Tiểu Bành chỉ dạy cho chúng ta, để chúng ta cũng có thể xuất hiện trên sân khấu.

Từ Xuân Đình lời vừa thốt ra, Đông Phương Nham lúc này mới hiểu được thâm ý của ông. Những lão lãnh đạo đó đều là người ham thích Thái cực quyền, bọn họ ngày xưa quyền cao chức trọng, song gió nào lại chưa từng gặp qua. Anh đối với bọn họ xu nịnh, chưa chắc gì bọn họ có thiện cảm với anh. Ngược lại càng có thể dẫn đến ảnh hưởng không tốt.

Đông Phương Nham lập tức đồng ý. Ông giờ phút này cảm thấy rất hối hận. Bình thường sao không học Thái cực quyền chứ? Hôm nay tới thời khắc mấu chốt lại phải đứng sau lưng người khác.

Trải qua hỏi thăm, lãnh đạo tỉnh thành phố đánh Thái cực quyền bao gồm cả Từ Xuân Đình bên trong tổng cộng có năm người. Mà Đông Phương Nham lại truyền lệnh đi xuống, yêu cầu các lãnh đạo thành phố sẽ đánh Thái cực quyền phải lập tức đến quảng trường thành phố đợi lệnh tham gia hoạt động.

Chưa đến nửa giờ, đã có hai mươi người trở về nhà.

Ở trong phòng nghỉ thay trang phục Thái cực quyền màu trắng, Từ Xuân Đình cùng với một đám lãnh đạo áo mũ chỉnh tề bước ra ngoài, hướng Bành Viễn Chinh sớm đang chờ sẵn, cười nói:

- Đồng chí Tiểu Bành, cậu hiện nay chính là huấn luyện viên của chúng tôi, và chúng tôi là học sinh. Không cần xem chúng tôi là lãnh đạo. Chúng tôi hôm nay chỉ nhận sự chỉ đạo từ cậu.

Bành Viễn Chinh cảm thấy toàn than đổ mồ hôi, thầm nghĩ tôi làm sao dám chỉ dạy cán bộ lãnh đạo như mọi người chứ. Nói là chỉ đạo, nhưng kỳ thật chỉ là diễn luyện cho đám người Từ Xuân Đình xem qua mấy lần, thích ứng hoàn cảnh. Lâm thời nảy sinh ý tưởng, lâm thời tổ chức, còn có thể trông cậy vào đám cán bộ này đánh cho thật tốt sao? Chỉ cần động tác không lệch là tốt lắm rồi.

Từ Xuân Đình nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói:

- Đến giờ ăn cơm trưa rồi, chỉ còn hơn hai tiếng nữa thôi. Tất cả mọi người lấy lại tinh thần, thật sự tập luyện trong hai giờ này. Tuy rằng là lâm trận mới mài gươm, nhưng được cái nào hay cái đó.

Thấy Từ Xuân Đình rất nghiêm túc, các lãnh đạo khác cũng chỉ biết kiên nhẫn phối hợp. Bành Viễn Chinh chỉ bảo nhân viên công tác mở nhạc, sau đó làm mẫu trước một lần. Xong rồi đứng một bên cẩn thận chỉ bảo từng động tác cho các lãnh đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui