Uyển Sa trần như nhộng, bộ ngực đẫy đà nhô lên, đôi chân mảnh khảnh của cô mở ra tạo thành chữ M, mông lót trên đệm, hoa môi hồng nhạt bị tách ra.
Khe thịt nhỏ giữa hai chân được mở ra, anh nhét đầu ngón tay của mình vào.
Uyển Sa chịu đựng cảm xúc của dị vật cắm vào, theo bản năng kẹp chặt lại, giống như muốn đẩy ngón tay của anh ra mà cũng giống như muốn hút vào trong.
Phó Nhất Hành hưởng thụ cảm giác siết chặt, khóe miệng cong lên: "Kẹp thật chặt."
Thầy Quách tiếp tục giảng bài: "Nếu các em chạm tới một lớp màng, đó gọi là màng trinh của nữ giới. Một khi dương vật của nam giới đâm vào sẽ phát lớp màng ngày đi, chảy máu xử nữ. Các em nhẹ tay thôi, đừng làm rách màng trinh."
Phó Nhất Hành không vào sâu hơn, nhét ra vào ở cửa huyệt khít khao.
Uyển Sa hơi đau một chút, hơi nhíu lông mày nhỏ nhắn: "Đừng đi vào nữa..."
Ngón tay của Phó Nhất Hành rút ra cắm vào vài lần, đột nhiên kích thích hai cánh hoa của hoa môi.
Uyển Sa run rẩy giống như bị giật điện mà phát ra tiếng rên rỉ.
Phó Nhất Hành nhìn thấy sự khác biệt của cô, như thể anh đã tìm thấy một trò chơi thú vị vậy, lại vỗ về chơi đùa với hoa môi của cô.
Hoa môi làm bộ phận nhạy cảm nhất, chỉ cần nhẹ nhàng ma sát một hồi đã có cảm giác tê dại ngứa ngáy. Ngón chân của Uyển Sa cuộn lại, ngón tay níu chặt tấm drap giường màu trắng, cảm nhận khoái cảm chưa từng có trước đây.
Phót Nhất Hành buông mắt nhìn xuống làn da đỏ ửng của cô, môi đỏ mấp máy thở dốc,t vú trắng nhấp nhô lên xuống.
Bụng dưới của anh bắt đầu bốc hỏa, kiềm chế cảm giác khô nóng muốn tiến tới mà phát tiết trên cơ thể mềm mại của cô.
"Bốp" một tiếng, thầy Quách đột nhiên gõ thước vào sau lưng một nam sinh: "Làm gì mà vội vàng thế hả? Làm tình là nội dung của lớp học sau, không được làm bừa."
Hóa ra,t nam sinh này mới vừa cởi quần, cứng rắn muốn cắm vào trong cơ thể của nữ sinh liền bị thầy Quách bắt quả tang.
Thầy Quách lớn tiếng nói: "Phần thực hành đã kết thúc,t mỗi em nam nhận một phiếu báo cáo, điền xong nộp lại cho lớp trưởng."
Phót Nhất Hành nhắm mắt lại sau đó mở ra, sự cuồng nhiệt trong mắt đã biến mất, khôi phục vẻ ut ám trầm tĩnh thường ngày.
Uyển Sa thở phào nhẹ nhõm, gượng ngồi dậy cúi đầu nhìn đầu vú bị anh mút vào còn đỏ ửng chưa biến mất.
Cô nhặt váy lên vào mặc vào, tìm khắp cả giường vẫn không thấy quần lót bèn khom người nhìn xuống gầm giường.
Không nhẽ cô phải cởi truồng về phòng ngủ sao, cô không vui nghĩ.
Uyển Sa nghiêng mặt quat thấy chiếc quần màu xanh của mình, ngẩng đầu lên nhìn phát hiện bàn tay mang găng tay đen của Phó Nhất Hành đang cầm lấy, chăm chú nhìn cô.
"Cảm ơn."Uyển Sa nhận lấy, đưa lưng về phía Phó Nhất Hành, xấu hổ mặc quần lót.
Lúc một người đã rời đi hết, phòng thực hành chỉ còn lại hai người họ.
Hai chân của Uyển Sa mềm nhũn ra, chậm rãi rời khỏi phòng thực hành đến hành lang. Lúc cô đến cửa thang máy mới phát hiện sau lưng xuất hiện thêm một bóng dáng cao to.
Cô nín thở, cùng anh đi vào thang máy.
Sau khi bị đùa bỡn xong, Uyển Sa có chút bối rối khi đối mặt với Phó Nhất Hành, có một chút tránh né, nhưng khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, thật khó nói nên lời.
Uyển Sa quyết định làm dịu bầu không khí, nhìn chằm chằm đèn sáng trong thang máy, hỏi vấn đề cô nghi ngờ đã lâu: "Sao hôm qua cậu không về phòng ngủ?"
Phó Nhất Hành nói: "Đêm qua tôi không ngủ."
Uyển Sa giật mình: "Không ngủ? Vậy cả đêm cậu ở đâu?"
"Tầng thượng, rừng cây, phòng học."Phó Nhất Hành dừng một chút,"Tôi thường xuyên như vậy. Một khi mất ngủ, không muốn ở một chỗ nhất định."
Uyển Sa không lên tiếng.
Hầu hết người bị mất ngủ đều có nhiều tâm tư mới khó ngủ.
Anh cũng vậy sao?
Hai người đi tới tòa nhà giảng dạy trông thấy hành lang giăng các băng biểu ngữ, không ít người vây quanh mỗi băng biểu ngữ.
Uyển Sa tò mò đến xem, phát hiện ra các câu lạc bộ đang thông báo tuyển thành viên mới.
Các câu lạc bộ đều có tên rất lạ, nào là SM, NP, sinh đôi, nhũ giao, vân vân...
Uyển Sa vốn không có hứng thú lắm, chỉ vô tình nghe thấy trưởng câu lạc bộ nào nói, chỉ cần đăng ký vào một câu lạc bộ làm có thể nhận 100 điểm.
Trường học dùng điểm để mua đồ không khác với sử dụng tiền là mấy.
Uyển Sa có 50 điểm gốc, rất khó để mua vật dụng hằng ngày, chưa kể cô lại không có điện thoại di động, đành phải tùy tiện đăng ký hai câu lạc bộ, SM và đạo cụ (các thể loại đồ chơi tình dục).
Thật ra cô không có kinh nghiệm gì cả, cũng không hiểu ý nghĩa cụ thể là gì, chỉ một lòng muốn tích điểm.
Lúc Uyển Sa điền tên vào phiếu báo danh xong, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Nhất Hành cách đó không xa, bèn hỏi: "Đăng ký có tích điểm, cậu có muốn không?"
"Sao cũng được, cậu cứ ghi danh giúp tôi." Phó Nhất Hành đút tay vào túi, đứng yên lặng bên cạnh cột điện, lúc quay mặt đi hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh.
Sau khi Đái Mạn Lệ báo danh xong tất cả câu lạc bộ, tiến đến trước mặt Uyển Sa ra vẻ làm quen: "Cậu ấy rất đẹp trai, hai người biết nhau à?"
Uyển Sat thuận miệng nói: "Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi."
Đái Mạn Lệ cực kỳ hâm một nói: "Lần trước là cậu nói muốn đổi phòng ngủ đúng không?"
Uyển Sa phớt lờ cô ta, dưới tên mình ghi thêm tên của Phó Nhất Hành.
Đái Mạn Lệ hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên thấy bẽ mặt nên bỏ đi.
Mỗi câu lạc bộ đều đã đầy tên đăng ký, chỉ riêng một câu lạc bộ khá thưa thớt người. Uyển Sa đi qua thấy ghi là "Judo", nhất thời cảm thấy hứng thú.
Sau chuyện suýt chút nữa bị cưỡng dâm, Uyển Sa ác cảm chính mình lúc đối mặt với nam sinh lại có lúc quá nhu nhược.
Có căm ghét bao nhiêu cũng phải cố gắng rèn luyện bản thân.
Một học trưởng có vẻ ngoài tuấn tú, mặc sơ mi nhàn rỗi thoáng thấy Uyển Sa đến, tháo tai nghe màu đen xuống hỏi: "Học muội có hứng thú sao?"
Uyển Sat gật đầu: "Em có thể báo danh không?"
"Tất nhiên rồi!" Học trưởng đưa giấy bút cho cô,"Anh tên Khúc Triết là trưởng câu lạc bộ Judo. Sao em lạt điền hai tên?"
Uyển Sa trả lời: "Em báo danh giúp bạn cùng phòng."
Khúc Triết nhíu mày cười: "Quan hệ hai người không tệ nhỉ."
Trong nhóm người nhộn nhịp, đột nhiên có một tiếng động lớn ồn ào, dòng người chủ động phân ra một đường. Hơn mười học sinh cấp trên, mỗi người cầm một biểu ngữ màu trắng, vẻ mặt nghiêm trang.
Trên biểu ngữ được viết bằng bút lông màu đỏ rõ ràng,"Chúng ta là học sinh hay là nô lệ tình dục?"
Một học trường dẫn đầu lớn tiếng kêu gọi: "Trường học đào tạo chúng ta với mục đích gì? Mời hiệu trưởng trả lời."
Học tỷ khác tiếp tục hét lên: "Đừng trở thành những con dê tiếp tục im lặng, không thể tiếp tục bị bọn chúng thuần hóa, mọi người cùng đứng lên đấu tranh đi!"
Dù là học sinh mới hay học sinh cũ đều nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu.
Không lâu sau, những giám thị vội vã cầm côn điện đến, vây quanh những học sinh biểu tình, dùng côn đánh vào sống lưng của bọn họ, cả nhóm lần lượt ngã xuống và bị giám thị kéo đi.
Trong đó có một giám thị giải thích: "Đây là một nhóm học sinh gây bạo loạn, gây rối nội quy trường học, kích động các em làm loạn, không nên để bọn chúng làm ảnh hưởng."
Sau khi giám thị cưỡng ép bọn họ rời đi, các học sinh mới phục hồi tinh thần thảo luận chuyện vừa xảy ra.
"Trường học tốt như vậy lại có thành phần nổi loạn."
"Đúng vậy, tớ đã ở đây 2 năm rồi, mỗi ngày đều thoải mái dễ chịu, so với thế giới bên ngoài tốt hơn nhiều."
"Chắc bọn họ chán sống rồi."
Uyển Sa nhìn về phía Phó Nhất Hành, phát hiện anh nhìn chăm chút biểu ngữ màu trắng bay xuống không ai dám nhặt.
Mọi người tùy ý giẫm đạp lên biểu ngữ chữ đỏ tràn đầy dấu chân đen, vô cùng dơ bẩn.
Phó Nhất Hành bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên quét qua một tia tàn nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...