Thời gian trò chơi đã kết thúc. Thật bất ngờ khi người chiến thắng lại là một cô gái có vẻ yếu ớt. Mà sinh tồn giả mạnh nhất lại lựa chọn phản bội chống lại tất cả hỏa lực trên đảo.
Vitas lấy trai một cái huy chương bằng vàng trong hộp gấm, đeo vào ở trước ngực Uyển Sa: "Chúc mừng cô đã chiến thắng trò chơi." Uyển Sa hoàn toàn không để ý đến lời nói của hắn, mà nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, một trận thỏa lực đang truyền hình trực tiếp.
Máy quay không người lái bay lượn trên bầu trời, quay cảnh cuộc đấu súng trong rừng cây, hàng trăm giám thị vây quanh nhóm người Vương Hữu An và bắt quét bọn họ. Đạn ào ào bắn ra như những tia lửa, thu hoạch một số người. Cục diện quá mức hỗn loạn, chỉ thấy những bóng người di chuyển trốn trong bóng tối, mãnh liệt bắn vào kẻ thù. Hình ảnh rung chuyển quá nhanh, khó có thể nhìn xem người trong màn ảnh là ai. Uyển Sa nhìn chăm chút vì sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Vitas nói: "Dựa theo quy tắc trước đây, người chiến thắng sẽ đảm nhiệm vị trí giám thị mới. Những người có năng lực vượt trội sẽ được chiêu mộ vào các tổ chức quân sự ngoài đảo. Về phần cô, hiệu trưởng vừa sắp xếp cô trở về trường học." Nghe đề cập đến trường học, Uyển Sa phút chốc hoàn hồn, trong mắt cô tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Hai người giám thị sải bước đến phía trước, tay cầm súng thúc Uyển Sa, ý bảo cô nhanh chóng theo chân bọn họ.
Uyển Sa nhìn về phía hình ảnh trực tiếp, tay siết chặt thành quả đấm, lưu luyến không rời. Vitas cong lên khóe miệng, lễ đột cười: "Yên tâm, cô là người thắng sẽ được hưởng thụ ưu đãi." Giảm thị thấy cô bất động, vươn tay muốn nắm lấy cánh tay cô. "Tôi có thể tự đi."
Uyển Sa đẩy ra bàn tay kia, liếc mắt nhìn màn hình lần cuối. Lòng tràn đầy cầu nguyện cho Phó Nhất Hành, sẽ không có bất cứ chuyện gì. Rời khỏi sân khấu, Uyển Sa đi theo hai giám thị, ngồi vào ghế sau của một chiếc xe jeep. Chiếc xe jeep nhanh chóng chạy trên đường nhỏ giữa rừng, lúc đi ngang qua một ổ gà, động cơ đột nhiên tắt máy.
Giám thị lái xe tức giận chửi bới, đồng thời đi xuống kiểm tra nguyên nhân là gì.Uyển Sa cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào cửa sổ dưới mi mắt, bỗng vang lên tiếng súng chấn động màng tai đau đớn một hồi. Cô ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy giám thị gục ngã trên vũng máu. Một giám thị kia ngồi xổm xuống, rút chìa khóa xe ra khỏi lòng bàn tay bê bết máu.
Hắn từng bước một đi trở về bên cạnh cửa xe, đôi mắt mờ mịt dưới mặt nạ dường như đang lén nhìn Uyển Sa sau đó ngồi vào ghế lái và tiếp tục lái xe. "Tôi sẽ không làm cô bị thương." Hắn mở miệng gằn từng chữ, giọng nói khàn khàn, giống như dao găm va vào kính.
Chiếc xe jeep đập vào chỗ trũng phía trước, hai người im lặng một cách kỳ lạ. Một lúc lâu, Uyển Sa ngập ngừng lên tiếng, giọng nói hơi run run, không phải vì sợ hãi mà là vì quá kích động: "Anh hai, là anh sao?"
Chiếc xe bỗng dưng lao thẳng vào bụi cỏ thấp, nhánh cây rung động xào xạc kèm theo tiếng cười hèn mọn của người đàn ông: "Ai là anh trai của cô?" Uyển Sa quả quyết nói: "Nhưng mà anh sẽ tốt với em như vậy, ngoại trừ anh trai em, giám thị 86, anh là anh trai của em."
Nghe tin giám thị là người tốt nghiệp, Uyển Sa không khỏi sinh lòng nghi ngờ về thân phận thật sự của giám thị 86. Hắn và Phó Nhất Hành không quá hòa hợp, dường như giữa hai người đã có thỏa thuận gì đó mới cùng nhau liên kết. "Anh đã nói không phải là anh trai của em, anh có dám cởi mặt nạ xuống cho em nhìn không?" Uyển Sa nghiêng người về phía trước, bên cạnh tay lái, đưa bàn tay về phía mặt nạ của giám thị 86. Tay cô đột nhiên bị hắn bắt được, lực siết truyền đến từ cổ tay khiến cô hơi đau. "Thật sự đủ rồi." Hắn nghiến răng, giống như nhẫn lại sự đau khổ lại kiên quyết như sắt chiến đấu, từ từ giơ tay lên, cởi bỏ mặt nạ đen nặng nề xuống. "Hài lòng với những gì em thấy rồi chứ?" Uyển Sa ngây người nhìn hắn, hít vào không khí ngưng tụ thành băng xoắn vào trong cơ thể, như dao găm cắt vào thịt. Mà lúc này bộ đàm bên trong xe đang phát ra một tin tức quan trọng từ đảo.
"Mười lăm tên vi phạm kỷ luật đã bị giết một nửa. Nhóm của Phó Nhất Hành, Chu Thừa và những người khác đã bị áp tải đưa về phòng giáo vụ của trường học xử lý, chờ đợi hiệu trưởng thẩm vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...