Phó Nhất Hành mặc áo giáp màu đen, ngẩng đầu lên nhìn cái lồng giam trên bục cao, chăm chú vào Uyển Sa, ánh mắt trong một khoảnh khắc hòa vào nhau. Uyển Sa nắm chặt song sắt, buông mắt ngóng nhìn Phó Nhất Hành, xung quanh giống như biến mất, chỉ có bọn họ đang nhìn nhau. Nháy mắt hiểu ra, anh đến đây vì cô.
Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại và giọng nói phấn khích của người dẫn chương trình vang lên: "Tất cả những sinh tồn giả đã vào trận, kế tiếp là vòng đấu khiến cho chúng ta mỏi mắt mong chờ." Từng tràng vỗ tay liên tiếp vang lên, bầu không khí trên khán đài như sôi trào lên, đại chiến đẫm máu sắp bắt đầu. Có một cái hố ngầm trong khu đấu trường Colosseum sau khi tấm vách ngăn được mở ra, một tiếng gầm kinh hoàng phát ra từ đáy hố khiến cho người ta sợ hãi.
Tiếng gầm thét chấn động màng nhĩ, những người xung quanh nghe thấy đều giật mình, nhìn chút vào những thứ bên dưới đáy hố, chậm rãi bị kéo lên. Với bộ lông màu vàng trung trinh theo gió, hình thể hùng vĩ cường tráng, một cái mồm to như bồn máu, lần lượt nhảy ra từ đáy hố có mười con sư tử lông dài.
Những người giám thị cười nói: "Mười con sư tử này đã bị bỏ đói 2 ngày, bây giờ chúng rất nóng nảy." Đối mặt với những con sư tử đói, đôi chân của sinh tồn giả mới trở nên mềm nhũn run rẩy.
Tổng cộng có 25 sinh tồn giả đến tham gia cuộc thi, đều là những người trẻ tuổi cường tráng. Uyển Sa cũng nhìn thấy hai người quen, nam sinh tóc hồng và nam sinh đầu nhím, không phải hai trong ba người bại thoại này lúc trước có ý cưỡng dâm cô sao?
Giám thị 86 nói sẽ xử lý bọn chúng, hóa ra bọn chúng được đưa đến đấu trường, hai người bọn họ nghiễm nhiên là thuần thục đấu trường rồi.
Đầu nhím phát hiện Uyển Sa trên đài cao, chỉ vào cô cười xấu xa: "Đại ca nhìn xem, nó bị nhốt ở đây."Hừ, đều tại nó hại tao bị nhốt vào đây." Nam sinh tóc hồng nhổ nước bọt, "Con chó cái này đã trở thành nữ nô, khi trận đấu kết thúc xem ta có chơi chết nó không."
Mười con sư tử đói đến mức há miệng mài móng vây quanh 25 người đàn ông, tùy thời tạo cơ hội săn lùng mỹ thuật trước mặt.
Một sinh tồn giả có kinh nghiệm nói với những người khác: "Chúng ta tạo thành một vòng tròn, dùng trường mẫu đối phó với chúng nó." Sư tử là động vật họ nhà mèo, rất giỏi đánh hơi con mồi, một khi khí thế của con mồi trở nên yếu đi thì chúng sẽ lao thẳng vào.
Một sư tử đực nhắm vào một người thấp bé đang hoảng loạn, từ chỗ cao nhảy lên loa tới sau gáy, cắn vào cổ rồi kéo hắn ra khỏi đám người. "A... Cứu mạng... Cứu cứu tôi..."
Người đàn ông đó thét chói tai, khiến mất con sư tử vây quanh, cánh tay của hắn rõ ràng bị cắn xé toạc, màu máu đỏ tươi phun tung toé trên mặt đất. Chứng kiến cảnh tượng tàn khốc, vài tên sinh tồn giả sợ tới mức tè ra quần, bên kia thính phòng ngược lại vỗ tay ào ào như sấm.
Người chủ trì kích động vỗ tay: "Sư tử đói khách cuối cùng đã được ăn, First blood thành công (người đầu tiên đã vào bụng)." Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn, một số sinh tồn giảm dần dần trở nên tan rã, dĩ nhiên không hề chiến đấu mà khuất phục.
Nhóm người sinh tồn giả tụt lại muốn sống, chỉ có Chu Thừa và Phó Nhất Hành, một mình đứng bên ngoài hàng. Cơ bắp Chu Thừa chắc nịch từng khối lớn, gân xanh giống như cốt thép, rống to một tiếng, cầm dao to trong tay chém sư tử, sức lực tàn nhẫn giống như phát tiết sự giận dữ.
Mấy con sư tử đực lui về sau, sợ tới mức cúi gằm. Người dẫn chương trình lên tiếng nói: "'Cậu bé phẫn nộ của chúng ta trước sau vẫn mạnh mẽ như vậy khiến vua của muôn thú cũng khiếp sợ."
Từ đầu đến cuối,Uyển Sa chỉ nhìn chăm chú vào Phó Nhất Hành, phát hiện ra dường như anh có chỗ không ổn. Phó Nhất Hành vỗ trán, bờ vai rộng khẽ run lên, giống như đang đèn nén sự đau đớn bắt đầu khởi động trong cơ thể, bỗng nhiên anh ngồi xổm xuống. "Nhất Hành..." Uyển Sa rối bời, ngón tay nắm chặt song sắt, hận không thể phá ra rào chắn lao xuống.
Một con sư tử đực nhắm vào Phó Nhất Hành, thừa dịp bất ngờ tấn công sau lưng, hai cái răng nanh của nó vẫn còn lẫn máu thịt, há mồm bổ nhào cắn vào cổ Phó Nhất Hành.
Khoảnh khắc chống đỡ răng nanh với da thịt, một cây trường mẫu từ trong tay Phó Nhất Hành chọc ra, đâm vào cái miệng to như chậu máu, xuyên qua cổ họng của sư tử. Sư tử gầm một tiếng, máu loãng trào từ cổ họng ra, thân hình to lớn mềm nhũn, tiếp theo ngã lăn ra đất. Phó Nhất Hành đứng dậy rút ngọn giáo ra khỏi đầu con sư tử, trên gương mặt tái nhợt đầy máu, khóe miệng vết ra một nụ cười tàn nhẫn.
Trong đôi mắt đen và sâu thẳm ngưng tụ sự tàn nhẫn khát máu, khác hoàn toàn với lúc trầm ổn cấm dục, đầu lưỡi liếm láp tơ máu bên môi, mỉm cười đâm chết con sư tử tập kích bất ngờ bên kia. Toàn bộ đấu trường tràn ngập mùi máu tanh.
Không có con nào trong số mười con sư tử sống sót, chút ít có bảy tám con chết ở trong tay Phó Nhất Hành và Chu Thừa. Mà những sinh tồn giả khác đã chết một nửa. Nam sinh tóc hồng và đầu nhím gian trá đẩy người khác ra ngoài làm đệm thịt, về cơ bản không hề bị tổn thương gì cả.
Gương mặt người dẫn chương trình hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng khi đối mặt với máy quay hắn ngược lại nở nụ cười: "Lần này trận đấu hết sức đặc sắc, người sống sót so với lúc trước nhiều hơn. Sinh tồn giả có thể tận hưởng phần thưởng của bọn họ, đồ ăn ngon và đàn bà."
Trái tim Uyển Sa quặn thắt, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Phó Nhất Hành. Mặc dù giết sạch sư tử rồi, sự tàn bạo của Phó Nhất Hành vẫn còn đó, tóc đen buông xõa một nhánh trên trán, che lại ánh mắt hạ xuống một mảnh u ám. Ẩn ẩn cảm thấy được anh đã thay đổi, cả người dường như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Thời điểm nam sinh tóc hồng muốn cưỡng dâm cô lần đó, Phó Nhất Hành cũng từng phát cuồng, sau khi ba người họ bị thương, suýt chút nữa đã ép buộc cô tại chỗ. Rốt cuộc điều gì đã gây ra sự thay đổi đột ngột về tính khí của anh như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...