Người của hội học sinh đã đến, Phó Nhất Hành dời đi tầm mắt tiếp chuyện với bọn họ.
Uyển Sa mở to mắt, cảm giác ánh mắt sâu thẳm kia vẫn dán trên người cô như muốn xuyên thủng lưng cô vậy.
Trì Phong cũng phát hiện bóng dáng của Phó Nhất Hành, quay đầu nhìn Uyển Sa đang suy nghĩ, nở nụ cười ôn hòa: "Sa Sa, đừng sợ, có anh ở đây."
Uyển Sa cúi thấp đầu, cô muốn nói gì đó, môi mỏng hơi mở lại thôi.
Vừa rồi Phó Nhất Hành toát ra cảm giác khiến người ta thật sợ hãi.
Sau khi khiêu vũ xong, cô không dám tự tiện đến gần, không phải là sợ mà là chột dạ, giống như cô đã làm sai chọc tức anh.
Trì Phong cắt một miếng bánh ngọt để lên đĩa nhỏ, đưa cho cô "Đói bụng rồi thì ăn chút để lấp bao tử."
Ngửi được mùi bánh ngọt Uyển Sa khôi phục tinh thần, nói cảm ơn tiếp nhận đĩa rồi ăn từng chút một.
Uyển Sa nuốt xuống miếng sau cùng, cổ họng trượt vào một ít kem, giọng nói có chút từ tốn: "Học trưởng, làm sao anh biết Phó Nhất Hành..."
Trì Phong nói: "Một giám thị nói cho anh biết, hắn từng dùng dao cắt đứt đầu một người."
Uyển Sa nhớ đến việc Phó Nhất Hành vì cứu mình quả thật có rút con dao nhỏ ra.
Lúc ấy, thủ đoạn của anh đúng là có thời tàn nhẫn đâm những học sinh cấp trên muốn cưỡng dâm cô.
"Em không tin." Cô khẽ cắn răng, nhưng nhỏ giọng lại chắc chắn nói,"Chỉ là lời bịa đặt."
Đôi mắt Trì Phong xẹt qua một tia ngạc nhiên: "Chẳng qua anh chỉ nghe nói, muốn nhắc em cẩn thận, không có ý gì khác."
Uyển Sa cười cười: "Em không nói anh bịa đặt, mà nói giám thị kia Phó Nhất Hành làm bạn cùng phòng của em, nếu anh ấy là người xấu đã sớm giết em rồi."
Trì Phong cong môi lên, giống như thật ra mục đích nào đó không thành nên không muốn tiếp tục.
Vào cuối buổi dạ tiệc, phó chủ tịch Hạ Thiên Vân đã lên sân khấu phát biểu, nói về những thành quả một năm qua của hội học sinh, trọng điểm là tuyên dương năng lực của bộ trưởng Phó, cảm kích công sức của anh đã cống hiến cho hội học sinh, mỗi một lời nói, hành động nghiễm nhiên đều bày ra dáng vẻ mê muội.
Chủ tịch Triệu Ương đen mặt, trong ánh mắt đầy hận thù nhìn về phía Phó Nhất Hành.
Hạ Thiên Vân cười nói: "Sau khi kết thúc dạ tiệc, chúng ta có thể tiến hành một tiết mục ngẫu hứng - trò chơi "cưỡng gian".
Vừa nghe xong bên dưới bắt đầu bằng luật nhao nhao, đa phần là phấn khích.
"Các bạn nữ có 20 phút đi vào rừng để trốn, các bạn nam sẽ sắm vai tội phạm cưỡng gian. Sau khi bắt được các bạn nữ, họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn."
"Mỗi bạn nam có thể dùng cách đạo cụ khác nhau, dây thừng, băng keo, tuy là trò chơi cưỡng gian nhưng không thể thô lỗ với các bạn nữ..."
Tay Uyển Sa cầm một đĩa bít tết, cảm thấy ăn rất ngon mà bên kia trò chơi đã bắt đầu đếm ngược.
Lương Kỳ méo miệng: "Tiêu rồi, ngộ nhỡ gặp phải nam sinh mình không thích thì làm sao bây giờ?"
Trì Phong đơn độc kéo Uyển Sa đến một bên: "Trò chơi này chỉ sợ em không thích, anh chỉ cho em cách trốn, trong rừng cây nhỏ có dựng một cái lan can cờ nhỏ (đài quan sát trên cây). Sau khi em tìm thấy hãy đi về hướng mặt trăng 500 bước, có một hốc cây để nấp, trốn ở đó sẽ không ai phát hiện. Đến lúc đó anh sẽ đến bảo vệ em."
Uyển Sa : "vâng".
Bên cạnh, Chu Viên Viên đi lại, vừa vặn cúi xuống nghe lén lời của hắn nói, trong mắt tràn ngập ghen tị.
Sau khi trò chơi bắt đầu, các nữ sinh phân tán không được phép kết nhóm với nhau, quá 20 phút chỉ có vài người tự mình trốn.
20 phút sau đến phiên các nam sinh đi bắt người.
Trì Phong rất nhanh đến trước dưới gốc cây lớn, nhìn vào cỏ tranh trở thành vật che đậy bên ngoài nghĩa thầm hẳn là Uyển Sa cố ý làm.
Mặc dù vậy, hắn vẫn có thể thấy cỏ tranh không thể che khuất cặp đùi trắng nõn.
Đầu lưỡi đỏ tươi của hắn liếm liếm môi, hắn đã lên kế hoạch để lừa gạt Uyển Sa đến, để trói cô lại rồi cưỡng gian cô, nhét cỏ tranh vào tiểu huyệt, sau đó...
"Sa Sa anh tới rồi." Hắn khôi phục nụ cười ấm áp, kéo đống cỏ tranh hỗn động ra, sau khi nhìn thấy rõ người bên trong hắn sững người tại chỗ.
"Học trưởng Trì." Nữ sinh mặt tròn chui ra khỏi hốc cây, dịu dàng mỉm cười với hắn, "Chào anh."
Trì Phong nhíu mày: "Em là?"
Nữ sinh mặt tròn cười bẽn lẽn: "Học trưởng Trì không nhớ em rồi, là bạn của Uyển Sa – Chut Viên Viên."
Trì Phong hỏi: "Uyển Sa đâu?"
Chu Viên Viên lắc đầu: "Không biết, cô ấy chạy theo hướng khác, thấy có lẽ cô ấy chưa đến, nên tự mình trốn ở trong hốc cây."
Trì Phong nắm chặt tay thành quả đấm, trán nổi lên gân xanh, khớp hàm khẽ gầm: "Tiện nhân, dám gạt tao, haha..."
Chu Viên Viên đứng sau lưng Trì Phong nên không phát hiện gương mặt hắn hung tợn thế nào, xinh đẹp nũng nịu: "Học trưởng, em muốn chơi trò chơi với anh."
Trì Phong quay đầu lại nhìn cô, nở nụ cười quen thuộc, nhe răng cười toe toét: "Được."
Uyển Sa dẫm lên đôi giày cao gót đi một mình trong rừng, mắt cá chân của cô bị đôi giày mài trầy da, vừa mệt vừa đau vừa đói.
Cô cố tình không đến chỗ má Trì Phong dặn, chủ yếu là vì hắn nói xấu Phó Nhất Hành.
Nghĩa lại chính mình bị người ngoài dạy đạo lý, cô có hơi mất hứng.
Nhưng mà nói thật, cô có giác quan thứ sáu, suy nghĩ bây giờ không nên tiếp cận Phó Nhất Hành, nếu không sẽ chết rất thảm.
"Sa Sa em chạy đi đâu đấy!" Khúc Triết nhảy ra từ trong bụi cỏ, cười vui vẻ nắm chặt dây thừng,"Ngoan ngoãn bó tay chịu trói trở thành nô lệ của anh đi."
Uyển Sat nhíu mày: "Học trưởng Khúc, anh chơi rất vui nhỉ..."
Khúc Triết vẫy tay: "Qua đây chơi với anh, kỹ năng của anh rất tốt đó..."
Uyển Sa mỉm cười đến gần anh, phía sau lấy ra côn điện, đèn công tắc mở, đột nhiên chọc vào eo của Khúc Triết.
Toàn thân Khúc Triết run lên, hai mắt trắng dã ngất đi.
Uyển Sa cất côn điện, bình tĩnh nói: "Xin lỗi học trưởng, em không muốn chơi với anh."
Chỗ trốn không dễ tìm, rất nhiều nữ sinh đã bị nam sinh bắt được, đủ loại cưỡng gian làm tình.
Mỗi ngày đúng là cô đều mang côn điện trên người, khi đang tìm chỗ ẩn nấp trong rừng cây đã hạ gục hai ba nam sinh tấn công cô.
Một người vẫn dễ đối phó, ngộ nhỡ gặp trường hợp đồng thời hai ba người cùng một lúc.
Uyển Sa dứt khoát cởi đôi giày cao gót ra hy vọng có thể đi nhanh chút, đi chưa được mấy bước, lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn.
"Ha..." Cô ngồi xổm ở trên bãi cỏ, mỡ đùi giữ mắt cá chân để nhìn rõ vào lòng bàn chân, thất gan bàn chân chảy máu.
Bầu trời tối không mây không trăng, chỉ có mấy vì sao.
Một cơn gió thổi qua, Uyển Sa bỗng cảm thấy lạnh, chịu đựng đau đớn mà đứng dậy, cố di chuyển về phía trước.
Dưới bóng cây xuất hiện một bóng đen mảnh khảnh, dẫm xuống cành cây khô, đi về phía cô.
Uyển Sa nắm chặt côn điện, xoay người bỏ chạy.
Sau lưng, gió gửi đến tiếng cười của người nọ: "Ô, em có thể chạy đi đâu?"
Giọng nói khàn khàn giống như một dải cát chảy vào lỗ tai, ma sát màng nhĩ của cô, thật quen thuộc như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...