[cao H]chạy Thoát Khỏi Học Viện Sắc Tình

Uyển Sa bị nhào nặn đến mềm nhũn, đồng phục mở hơn một nửa dán trên cánh tay thon dài mạnh mẽ của anh, một bàn tay to tiến vào dưới váy, lột bỏ quần lót, cứng rắn nhét vật thô to vào đó.

"A. . ." Ngón tay cô níu chặt vào cạnh bàn, hạ thể của cô bị mở ra, từng chút một chen vào khe thịt.

"Cắm vào đã ướt đẫm như vậy." Một tay Phó Nhất Hành nắm lấy vú của cô, một tay vuốt ve chỗ giao hợp của hai người, "Nói tôi nghe, cảm giác của em thế nào?"

Cái miệng nhỏ Uyển Sa thở ra, ngập ngừng nói: "Ê ẩm, như trướng lên vậy."

Phó Nhất Hành nghịch ngợm gảy hoa môi đang mở ra, dính dâm dịch trên tay, giọng nói trầm thấp: "Nơi này của em trời sinh bị tôi cắm vào."

Uyển Sa bị anh thở hơi nóng vào cổ, trong cơ thể bị nhét côn thịt thô dày, cô có thể cảm nhận được gân xanh trên côn thịt đập thình thịch rõ ràng.

Phó Nhất Hành nâng mông cô lên và giữ lại, tiếp theo rút côn thịt ra giữa chừng.

Uyển Sa ngơ ngác, côn thịt thần tốc rút ra khỏi cơ thể, sản sinh một cảm giác trống rỗng, thấy thiếu thốn gì đó, muốn côn thịt to cắm vào lần nữa.

"Muốn bị đâm sao, tự mình động đi." Phó Nhất Hành nói bên tai cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn.

Uyển Sa rất muốn bị lấp đầy, miệng lớn thở dốc, cô ngả vào cánh tay của Phó Nhất Hành, cái mông nhấp nhô một chút, côn thịt trong người ra vào một đoạn, nhưng không đi sâu. Phó Nhất Hành khẽ nuốt nước bọt, hôn lên cổ cô, giọng nói quyến rũ mà gợi cảm, tận hưởng tiểu huyệt ấm nóng, kẹp chặt hai quả trứng nhạy cảm của anh.

Nhìn từ phía sau, hai người giống như một người lớn đang ôm ấp một đứa trẻ, không ai biết rằng bên dưới váy, cơ thể của bọn họ đang thân thiết giao hợp, dương vật cường tráng đang cắm vào tiểu huyệt non mềm của cô.


Uyển Sa di chuyển trong 20 phút, có phần mỏi, cô mệt đến mức thở hổn hển: "Em không thể làm nữa. . ."

Phó Nhất Hành siết chặt hông của cô, thình lình ấn cô lên bàn làm việc, mạnh mẽ cắm dương vật cương cứng vào, dục vọng kìm nén đã lâu nay phát tiết trong cơ thể mềm mại của cô.

Uyển Sa ngã xuống mặt bàn lạnh lẽo, nam căn nóng bỏng ra vào trong cơ thể. Anh nhìn cô chăm chút không chớp mắt, nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau như hút lấy ánh nắng, đồng tử nhìn đen như mực.

Cô mơ hồ nhìn anh, thừa nhận sức mạnh va chạm mãnh liệt, mãi đến lúc bắn ra tinh dịch trắng đục trong người mới phục hồi lại tinh thần.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa, khẽ hắng giọng, yểu điệu lên tiếng: "Phó Nhất Hành, tôi biết cậu đang ở đây, bây giờ tôi vào nhé."

Gương mặt Phó Nhất Hành tràn đầy sát khí, nếu là người bên ngoài đến sớm hơn một bước thì sẽ có tai nạn chết người rồi.

Uyển Sa nhanh chóng đứng lên, nửa người trên bị cởi hết sạch, không kịp mặc đồng phục vào nên kéo quần áo lên trốn vào mặt sau tủ lưu trữ tài liệu.

Phó Nhất Hành nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ném một ánh mắt "em trốn làm gì".

Lúc này, người mạo phạm đi vào, Uyển Sa nhìn từ khe nhỏ của tủ thấy rõ là thiếu nữ cao lớn đẫy đà, có phần quen mắt.

Ngay khi cô ta vừa bước vào cửa, khẽ hỏi: "Phó Nhất Hành cậu đang bận sao?"

Sau khi nghe rõ giọng nói của cô, Uyển Sa mới nhớ ra cô ta là phó chủ tịch của hội học sinh chủ trì lễ khai giảng - Hạ Thiên Vân, người đẹp nổi tiếng của trường học, lúc ở trên sân khấu đã sững sờ bị thu hút bởi Phó Nhất Hành.

Bàn tay mảnh khảnh của Phó Nhất Hành rút ra một tệp tài liệu trong chồng tài liệu cao ngất, lạnh lùng nói: "Bận, cậu có thể ra ngoài."

"Nếu cậu quá bận rộn thì nên tuyển một thư ký." Hạ Thiên Vân vểnh mông, di chuyển đến trên bàn làm việc, "Tôi có thể tự đề cử mình được không?"

Phó Nhất Hành quá lười biếng để ngước mắt lên: "Chỉ sợ có người không đồng ý."

Hạ Thiên Vân nở nụ cười: "Ai dám không đồng ý."

Ngay lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa, gọi là cái tượng trưng: "Tôi vào nhé."

Hạ Thiên Vân sợ hãi nhìn xung quanh, ánh mắt quét về phía tủ lưu trữ nơi Uyển Sa đang trốn.

Uyển Sa có linh cảm không tốt.


Quả nhiên, Hạ Thiên Vân nhanh chóng sải bước chạy về phía tủ lưu trữ mở cánh cửa tủ ra, đụng vào Uyển Sa choáng váng.

Sắc mặt Uyển Sa lạnh nhạt, tốt bụng nhường một chỗ cho cô ta.

Hạ Thiên Vân chui vào ngăn tủ, đánh giá cô vài lần, đáy mắt ẩn ẩn có phần địch ý.

Người bước vào cửa chính là chủ tịch hội học sinh Triệu Ương, tay ôm một chồng tài liệu lớn, ném trên bàn của Phó Nhất Hành, nhe răng cười toe toét: "Đây là sổ sách tài chính chuẩn bị cho đại hội, tất cả đã được tính toán đầy đủ."

Phó Nhất Hành gõ ngón trên bàn phím: "Người của tôi sẽ xem qua."

Triệu Ương lạnh giọngt hỏi: "Cậu làm bộ trưởng không cần xem quat à?"

Phó Nhất Hành cúi đầu, giọng anh không hề dao động: "Không cần anh lo lắng, tôi sẽ đọc quá từng bản."

Triệu Ương rất muốn rút ra, dứt khoát nói chuyện rõ ràng, đập mạnh lên bàn: "Nếu cậu muốn yên ổn ở trong hội học sinh thì cách xa Thiên Vân một chút, cô ấy là người của tôi."

Phó Nhất Hành nâng cằm, mặt không chút thay đổi nhìn về phía cậu ta hoàn toàn lạnh lẽo, nhất mạnh từng chữ rõ ràng: "Những lời này anh nên nói với cô ta, anh có thể cút."

Triệu Ương không hiểu vì sao cảm thấy lạnh cả người: "Cậu. . . Chẳng qua chỉ là một bộ trưởng, tôi là chủ tịch hội học sinh. . ."

Lại có tiếng gõ cửa, lần thứ ba bị gõ vang, người bên ngoài càng cáu kỉnh: "Có phải Phó Nhất Hành ở trong không?"

Triệu Ương run rẩy quay lưng, phản ứng đầu tiên quả nhiên cũng là đi trốn trong tủ lưu trữ, cậu ta liếc Phó Nhất Hành nhỏ giọng nói: "Đừng để ông ấy biết tôi ở đây."


Triệu Ương trừng mắt nhìn anh, mở ra tủ lưu trữ phát hiện bên trong đã kín, thấy rõ là Hạ Thiên Vân đang trốn ở trong, mặt cậu ta đen xì.
1

Uyển Sa lại tốt bụng nhường chỗ, bước ra khỏi tủ lưu trữ để cho hai người bọn họ gặp nhau.

Phó Nhất Hành bình tĩnh nói: "Mời vào."

Đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang ở ngưỡng cửa, thoạt nhìn đã biết có kiểu cách công chức, ông ta tức giật hỏi: "Cậu có thấy con lợn Triệu Ương không?"

Triệu Ương trốn trong tủ, sau lưng chảy mồ hôi, cảm thấy như mình sắp chết.

Hạ Thiên Vân bị anh nắm tóc, tương tự cũng khổ sở với cậu ta.

Uyển Sa xem như tốt bụng nói: "Em không thấy anh ta, có thể hôm nay anh ta không đến."

Triệu Ương thở một hơi, vỗ ngực, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

Người đàn ông trừng mắt nhìn Uyển Sa mới xuất hiện, hỏi Phó Nhất Hành: "Cô bé này là ai?"

Phó Nhất Hành nhìn về phía Uyển Sa khóe môi hiếm khi nở nụ cười: "Cô ấy là thư ký của tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui