Uyển Sa chạy như bay, sau ba giây cô nhớ ra bèn trở về phòng ngủ, mắt to trừng mắt nhỏ với anh, nói do để quên vali rồi lại nhanh chóng kéo đồ chạy đi.
Sau khi ra khỏi sảnh ký túc xá, việc đầu tiên của cô là tìm giám thị.
Một nhóm học sinh sớm đã vây quanh cửa phòng quản giáo. Giám thị gõ côn điện lên bàn, liên tục lặp lại một câu: "Ký túc xá đã bố trí xong, không thể thay đổi."
Không có cơ hội tiếp cận ngưởi quản giáo càng miễn bàn thảo luận việc đổi phòng.
Uyển Sa kéo vali đi lang thang trong khu vực kí túc xá, suy nghĩ hướng giải quyết nên không để ý bánh xe của vali va vào giày của một người bên cạnh.
"Xin lỗi." Uyển Sa ngẩng đầu, phát hiện người bị va vào là một giám thị.
Thân hình hắn cao lớn khỏe mạnh, mang mặt nạ bảo hộ hơi cúi đầu, đôi mắt trong suốt bị ngăn cách bởi lớp kính bóng loáng dừng lại trên mặt cô hồi lâu.
Trên bộ quần áo màu đen có bảng tên, đề "Giám thị 86".
Cơ hội hiếm có gặp được một giám thị, hai tay Uyển Sa chắp lại trước ngực, thiếu chút nữa vẫy đuôi như chú chó mừng chủ: "Có thể giúp em được không ạ?"
Giám thị 86 không đồng ý cũng không từ chối, chỉ im lặng đứng nhìn cô.
Uyển Sa nhanh chóng nghĩ ra ý kiến, tiếp tục nói: "Trường học sắp xếp em ở cùng nam sinh trong kí túc xá, em cảm thấy không ổn thỏa muốn đổi thành phòng ngủ với nữ sinh."
Giám thị 86 chậm chạp rút ra một mảnh giấy từ trong túi của mình và mở ra, ngón tay di động đến tên một nhóm người.
Uyển Sa cúi đầu, chỉ vào tên mình: "Của em là phòng 106 tầng 3."
"Cô và Phó Nhất Hành, Triệu Vi Long, Chu Thừa Trú ở phòng 106." Tiếng nói của giám thị khàn khàn kì quái, giống như cổ họng bị tổn thương vậy.
Uyển Sa hỏi: "Vậy vẫn chưa tìm được Triệu Vi Long ở cùng phòng với em ạ?"
Giám thị 86 lắc đầu, dừng một chút nói: "Đã kiểm tra khắp thuyền nhưng không thấy. Ngoài ra còn có Chu Thừa kia là kẻ nguy hiểm, do cưỡng chế quản thúc nên đang bị giam trong phòng riêng."
Uyển Sa nhớ lại lúc lên thuyền thấy chàng trai cao lớn bị trói kia, hẳn là Chu Thừa?
Còn lại Phó Nhất Hành, đó là người mang đôi găng tay màu đen kia rồi.
Uyển Sa có chủ kiến, khẩn cầu hỏi: "Có thể cho em mượn danh sách ký túc xá được không?"
Giám thị trực tiếp đưa cho cô, xoay người đi, cuối cùng nhắc nhở một câu: "Phó Nhất Hành còn nguy hiểm hơn Chu Thừa, mau chóng đổi phòng đi."
Uyển Sa không thể hiểu ý nghĩa nguy hiểm trong lời nói của giám thị.
Còn có người nguy hiểm, đáng sợ hơn Chu Thừa bị trói kia sao?
Uyển Sa nghiên cứu danh sách một lần nữa, phát hiện trường học sắp xếp không hề ngẫu nhiên, đa số là hai nam - hai nữ trong một phòng, không hề có phòng toàn nữ sinh hay nam sinh.
Như là cố ý sắp xếp như vậy.
Cô dùng bút gạch ra phòng ba nữ một nam, ba nam một nữ, cũng chỉ có ba trường hợp đặc biệt, bao gồm cả cô.
Uyển Sa theo số thứ tự phòng, trước tìm đến phòng ba nữ một nam, hỏi xem nam sinh đó có sẵn sàng đổi phòng với cô không.
Nam sinh phân vân "Hmm", chăm chú nhìn bên trong, thái độ rất miễn cưỡng.
Nhất thời Uyển Sa hiểu ra, trong lòng khẽ đưa ngón giữa lên (Fuck).
Khi cô đến phòng ngủ ba nam một nữ, người mở cửa lại là nữ sinh tóc xoăn mặc chiếc đầm trắng xuyên thấu, chỉ cần cúi đầu có thể thấy cả rãnh ngực đầy đặn.
Nữ sinh tóc xoăn thấy người gõ cửa là Uyển Sa, kinh ngạc hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Uyển Sa nhìn trong danh sách gọi tên cô: "Cậu là Đái Mạn Lệ đúng không, có việc quấy rầy một chút, cậu có muốn cân nhắc việc thay đổi phòng ngủ không?"
"Cậu nghĩ tớ có muốn đổi không?" Đái Mạn Lệ đột nhiên kích động, bộ ngực run lên,"Bên trong đều là soái ca đó, không muốn không muốn."
Uyển Sa vội vàng giải thích: "Không phải tôi đổi với cậu, bạn cùng phòng của tôi là con trai. Cậu đổi với cậu ta, tôi với cậu một phòng, còn bốn người con trai ở chung."
Đái Mạn Lệ lắc đầu dữ dội: "Không đổi."
Ầm, cánh cửa đóng lại rồi.
Uyển Sa kinh ngạc đứng ở cửa, cô rất muốn nói cho cô ta biết, bạn cùng phòng mình còn giá trị gấp mấy lần bạn cùng phòng của cô ta cộng lại.
Thật ra cô cũng không xác định được Phó Nhất Hành có đồng ý đổi phòng ngủ hay không. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Đái Mạn Lệ, Uyển Sa cũng không nghĩ mình muốn ở chung với cô ta.
Kế hoạch đổi phòng ngủ thất bại, ngày cũng ảm đạm trôi dần.
Uyển Sa quá bận rộn cả buổi quá giờ cơm tối, kéo vali vô thức trở lại phòng 106, thể xác và tinh thần bị sự mệt mỏi đánh bại.
Chín giờ rưỡi, những học sinh khác đã chấp nhận thực tế sớm vào phòng ngủ, hành lang quá mức yên tĩnh.
Cô đặt chiếc vali bên cạnh cửa, đặt mông ngồi xuống, lấy đồ ăn dự trữ trong vali ra, là một túi bánh mì nhỏ, xé vỏ bọc nhựa đóng gói rồi nhét từng miếng vào miệng nhai nuốt.
Bánh mì rất khô, cô nuốt được vài ngụm thì bị nghẹn, cô vỗ ngực ho khan dữ dội.
Cánh cửa phòng 106 lặng yên mở khe hở, một đôi mắt đen xuyên thấu qua khe hở nhìn xuống Uyển Sa.
Cô ôm chân cuộn tròn trong góc, mái tóc đen hơi xoăn buông lòa xòa xuống che đi một nửa gương mặt nhỏ, vốn làn da trắng nõn vì ho khan, hai gò má thoáng đỏ lên. Chóp mũi vểnh lên, cố hít khí vào.
Giống như con thỏ nhỏ bị vứt bỏ, anh khinh thường nhìn.
Uyển Sa vất vả mới ngừng ho được, bình phục hô hấp một phen.
Ngẩng đầu vừa thấy cánh cửa phòng 106 mở rộng, ánh sáng rực rỡ tràn ra giữa hành lang u tối, giống như màn khai mạc chào đón trong nhà hát vậy.
Không biết cánh cửa đã mở sẵn khi nào.
Uyển Sa do dự phút chốc rồi bước vào phòng phát hiện một bóng lưng thẳng tắp ngồi trước bàn học, thỉnh thoảng truyền đến tiếng lật sách.
Cô mấp máy môi, không biết nên nói gì cho phải.
Anh gập sách lại, lên tiếng trước: "Không muốn ngủ trong phòng thì ngủ dưới đất, ngủ ngoài hành lang."
Đây là lần đầu tiên Uyển Sa nghe giọng anh nói.
Giọng nói của anh trầm thấp mà dễ nghe, giống như tiếng đàn trong veo. Đối với người thanh khống (mê giọng nói) mà nói, thật là một loại hưởng thụ.
Uyển Sa tưởng tượng ra lời anh nói, một buổi sáng tinh mơ phòng bên cạnh mở cửa ra, thấy trên hành lang có một ổ chăn, chắc chắn dọa không ít người.
"Tạm thời tôi ở đây vậy." Uyển Sa miễn cưỡng nói, ngắm nhìn xung quanh, phát hiện hai chiếc giường thừa đã bị chuyển đi, trong phòng chỉ còn lại hai cái giường gần cửa sổ, phòng ngủ trở nên khá trống trải.
Uyển Sa đẩy chiếc vali xuống cuối giường, nhìn ra khu vườn rộng lớn bên ngoài cửa sổ to. Bên dưới chỗ nghỉ chân có một đôi nam nữ mặc đồng phục ôm chặt nhau.
Nhìn bộ dạng có vẻ như học sinh cấp trên đang hẹn hò, chuyện yêu đương trong trường cũng là điều bình thường.
Uyển Sa càng nhìn càng thấy kỳ lạ, nửa thân dưới của nam sinh và nữ sinh dính sát vào nhau, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Nữ sinh ngửa đầu, há miệng thở dốc.
Những học sinh gần đó có lẽ đã quá quen với cảnh tượng này nên chỉ đi ngang qua.
Uyển Sa nhanh chóng kéo rèm, chỉ cảm thấy mắt mình không chịu được dơ bẩn, muốn xem cái gì bình thường chút để bản thân bình tĩnh lại.
"Có thể bật TV được không? Tôi sẽ tắt tiếng không làm phiền cậu."
Phó Nhất Hành không trả lời, Uyển Sa xem như anh đã đồng ý, ấn nút điều khiển từ xa của TV.
Ngay khi màn hình lóe lên, Uyển Sa lập tức tắt tiếng, chỉnh đến một kênh xa lạ, thấy rõ là chương trình phát sóng trực tiếp.
Có thể là tin tức quan trọng, cô tiếp tục xem.
Cảnh quay trên một cây cầu, người dẫn chương trình là một cô gái khoảng 17 tuổi cười xinh đẹp trên màn ảnh. TV không mở tiếng, Uyển Sa không thể nghe cô ấy đang nói gì.
Máy quay dõi theo bước chân của cô gái, đi đến lối đi dành cho người đi bộ trên cầu, bên dưới là xe cộ không ngừng lưu thông.
Cách đó không xa, một chàng trai trẻ tuổi đang đút tay vào túi, thong thả đi dạo.
Cô gái chạy tới, vỗ vỗ bả vai người con trai.
Người con trai quay đầu, không hiểu nhìn cô.
Cô gái nói gì đó, tay đột nhiên chụp vào phần bên dưới của người kia, bóp nhẹ vài cái.
Người con trai bất ngờ, miệng há to rêи ɾỉ.
Uyển Sa đánh rơi điều khiển xuống mặt đất, pin văng ra ngoài.
Sau đó cô mới phát hiện, trên màn hình có một dòng chữ nhỏ hiện lên: "Trực tiếp đêm khuya - thiếu nữ quyến rũ nam sinh trầm luân trong hoan lạc."
Phó Nhất Hành nhìn về hình ảnh trực tiếp trên TV, gõ gõ tay trên bàn, hứng thú liếc cô một cái.
Tim Uyển Sa như thắt lại.
Chắc anh không cho rằng cô thích xem thể loại này chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...