Uyển Sa gối đầu lên cánh tay anh, đùi trên eo anh, cả người kẹp vào giữa hai chân anh, cả người chơi trong vòng ôm ấm áp, trần trụi gần gũi với đối phương.
Từng cảnh đêm hôm qua lóe lên trong đầu, Uyển Sa nhớ lại bị anh giày vò thế nào, lại cùng anh ôm ngủ một đêm, trong lòng xấu hổ muốn tránh xa anh.
Cô rút chân khỏi giữa đùi anh, lấy chăn che ngực ngồi dậy.
Anh dựa lưng vào đầu giường, chăm chút nhìn cô kích động xuống giường, gương mặt cực kỳ bình tĩnh.
Mà khi cô muốn rút chăn để che khuất thân thể trần truồng đầy vết hôn, hình ảnh này kích thích anh.
Phó Nhất Hành kéo một góc chăn khác, mạnh mẽ kéo cô trở về giường.
Uyển Sa bị ép nghiêng về phía trước, ngã xuống giường ngơ ngẩn nhìn anh.
Phó Nhất Hành đến gần cô, hít sâu một hơi,thở thở đều là thương sữa.
Uyển Sa nhìn đôi mắt đen như mực, phản chiếu gương mặt sững sờ của cô. Đáy mắt anh giống như mạch nước ngầm tùy lúc có thể bùng nổ mãnh liệt, một giây sau có thể nhấn chìm cô.
Không kịp chạy thoát, cô bị ép vào đầu giường, chăn màu trắng nhẹ nhàng bay lên phủ trên bọn họ.
Nếu đứng ngoài nhìn vào, trên giường tình nhân bừa bộn, hở ra chăn nhấp nhô lên xuống, cực kỳ mãnh liệt.
Trong chăn,Uyển Sa bị hôn môi, dáng người Phó Nhất Hành cao to đè ở trên người cô, côn thịt cứng ngắc ấn vào giữa đùi cô.
Uyển Sa sợ hãi, xem ra thầy Quách nói đúng, đàn ông rất dễ cương vào buổi sáng.
Lần này, cô không thể ôm gối, trần trụi nằm trên giường, tầm nhìn bị chăn màu trắng che, trước mặt là Phó Nhất Hành.
Phó Nhất Hành đặt hai chân cô trên vai, dương vật nhô lên đung đưa giữa hai đùi, hai tay xoa nắn hai vú đầy đặn.
Nơi thân mật mềm mại bị côn thịt cứng rắn cọ xát. Uyển Sa cực kỳ nhạy cảm, tích trữ khoái cảm vô tận, hai gò má đỏ ửng như say rượu vậy, môi vô thức tràn ra tiếng rên rỉ.
"Ưm...a Nhẹ một chút..." Cô chịu không nổi cầu xin tha thứ.
Giường kêu kẽo kẹt, chăn phát ra tiếng thân thể bạch bạch truyền đến.
Sau một lúc lâu,Uyển Sa bò ra khỏi chăn, hạ thể lại chảy ra chất lỏng, mềm nhũn chạy vào phòng tắm.
Ngay khi đóng cửa phòng tắm lại, Uyển Sa mới nhớ ra mình đã quên mang quần áo sạch vào, vụng trộm nhìn bên ngoài qua khe cửa.
Phó Nhất Hành đứng cạnh giường, mặc quần jeans với, mang găng tay, nhanh chóng cài cúc áo sơ mi.
Mặc dù hai người đã tiếp xúc thân mật, Uyển Sa vẫn chưa bao giờ thấy bộ dạng anh tháo găng tay ra, nhưng mỗi lần anh để tay trần chạm vào thân thể cô, có thể cảm giác tay anh nguyên vẹn không bị khuyết tật gì cả.
Đang êm đẹp sao lại mang găng tay?
Đột nhiên anh ngước mắt lên, ánh mắt như xuyên thủng, nheo mắt nhìn cô qua khe cửa.
Uyển Sa đóng cửa lại, lắng nghe bước chân anh rời đi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hạ thể truyền đến cảm giác dính dính, hỗn hợp tinh dịch đêm qua và sáng nay dính vào cửa huyệt nhỏ hẹp của cô có chút khó tẩy rửa.
Cầm lấy vòi hoa sen cọ rửa toàn thân, lòng tràn đầy oán thầm, Phó Nhất Hành thật đáng ghét.
Nhìn mình trong gương từng nơi anh cắn đều để lại một vết đỏ. Muốn từng chỗ da thịt bị lấp kín bởi ấn ký của mình mới bằng lòng bỏ qua.
Hơn nữa anh rất thích mông phải của cô.
Uyển Sa soi gương, nghiêng người muốn nhìn một chút ở chỗ đó có gì mà lại được anh đặc biệt đối đãi.
Đáng tiếc, vị trí kia nằm ngoài tầm mắt.
Sau khi tắm rửa xong, Uyển Sa đi ăn sáng gặp một nhóm học sinh đang vây quanh ht giám thị.
"Giám thị, thầy nhất định phải tin em, thật sự có thằn lằn."
Người nói chuyện làm Lương Kỳ, giọng cô khẽ run nghe có vẻ như rất sợ hãi.
Uyển Sa hòa vào trong đám đông,ta nghe thấy Lương Kỳ đang cầu cứu với giám thị.
Lương Kỳ giải thích giúp nam sinh bên cạnh, nhanh chóng kết với giám thị: "Tối qua em và Vương Phong đã nhìn thấy, còn có bạn Lý Luân Dương nữa. Lúc ấy trong hang, thấy con vật gì to lớn giống như thằn lằn nên em và Vương Phong chạy đi, Lý Luân Dương bị tụt lại phía sau, lúc quay đầu đã không thấy bóng dáng Lý Luân Dương nữa..."
Có học sinh hỏi: "Đêm khuat vậy, ba người các cậu là gì trong đó?"
Lương Kỳ liếc nhìn Vương Phong bên cạnh, mặt đỏ không thể nói nên lời.
"Nghe em tả có hơi giống rồng Komodo , nước bọt của Komodo chứa vi khuẩn và chất độc, nếu bị cắn sẽ mất mạng." Giám thị lắc đầu,"Chẳng qua, trên đảo chúng ta chưa từng xuất hiện Komodo, mà loài Komodo này chủ yếu ăn xác thối, rất hiếm khi chủ động tấn công con người."
Lương Kỳ lo lắng nói: "Có mà, Lý Luân Dương đã biến mất."
Giám thị không kiên nhẫn: "Mới có một đêm thôi làm sao có thể xác định là mất tích. Còn nữa, có chắc là các em nhìn thấy thằn lằn không, cũng có thể là rùa lên bờ đẻ trứng."
Có rất nhiều tiếng cười xung quanh.
Vương Phong xấu hổ gãi đầu: "Quả thật em không thấy rõ."
Môi Lương Kỳ mấp máy một phen, không thể nói được. Có lẽ chính cô cũng không chắc chắn những gì mình đã nhìn thấy.
Sau khi giám thị rời đi, những người khác xem xong màn náo nhiệt lập tức giải tán, chỉ riêng Lương Kỳ lúng ta lúng túng tại chỗ.
Uyển Sa đi đến bên cạnh cô, vỗ vai, lặng lẽ an ủi.
Một hồi lâu, Lương Kỳ khàn giọng nói: "Sa Sa, rõ ràng tớ cảm thấy được nam sinh kia gặp nguy hiểm. Vì sao không ai tin tớ cùng tớ đi xem xét tình hình."
Vẻ mặt Uyển Sa nghiêm túc: "Tớ tin cậu."
Lương Kỳ nhìn cô với ánh mắt cảm kích, gượng gạo cười thành tiếng: "Cậu tin tốt cũng như không, tớ không cho cậu ra ngoài. Nhất định không được ra ngoài vào ban đêm, biết không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...