Lý Trần giúp Vương Mỹ Ngọc tìm được công việc, hai người lại là bạn học cùng lớp nên dần phát sinh tình cảm đã bắt đầu hẹn hò được vài tháng rồi.
Mỗi buổi tối sau khi hết giờ làm thêm Lý Trần và Vương Mỹ Ngọc thường cùng nhau đi ăn khuya rất là vui vẻ, sau đó anh đưa cô về phòng trọ rồi an tâm ra về.
Trong thời gian 6 tháng, Vương Mỹ Ngọc dạy học cho Bùi Nhã Đan cô bé đã bắt đầu dần có thiện cảm với gia sư của mình rồi, tuy là vẫn không nói chuyện nhưng mà thi thoảng sẽ mỉm cười khi được khen thể hiện rõ sự vui vẻ như trước lúc bị chuẩn đoán là tự kỷ.
Vương Mỹ Ngọc vì giữ công việc tốt của mình vừa muốn giúp cho Bùi Nhã Đan khỏi bệnh đã tìm đọc rất nhiều sách các biện pháp chữa bệnh tự kỷ và ứng dụng với bé Nhã Đan, tuy là không có công dụng nhanh nhưng mà dần dần cũng tốt hơn ban đầu.
Bùi Thành Hiên cũng tin tưởng Vương Mỹ Ngọc nhiều hơn sau khi bác sĩ điều trị cho Nhã Đan kết luận rằng tình hình của cô bé đang ngày càng tốt hơn nên duy trì kết hợp với uống thuốc thì sẽ có tiến triển khả quan.
Bùi Thành Hiên ít khi tín nhiệm ai lắm nhưng mà một khi tín nhiệm thì sẽ tin tưởng hết lòng, anh gửi gắm Nhã Đan cho Vương Mỹ Ngọc dạy dỗ nên tăng lương cho cô để cô có thể an tâm mà làm việc, chẳng những vậy anh còn cho biết mật khẩu cửa nhà để mỗi lần cô đến có thể vào mà không cần phải chờ má Lê ra mở cửa nữa.
Tất nhiên là con mắt nhìn người của Bùi Thành Hiên cũng rất tốt, qua thời gian tiếp xúc anh biết Vương Mỹ Ngọc là cô gái tốt không có thói xấu toáy máy tay chân, ăn cắp vặt trong nhà người khác, thậm chí có lần anh thử cô bằng cách làm rơi một chiếc nhẫn kim cương trên hành lang góc khuất để xem cô thế nào.
Rốt cuộc là Vương Mỹ Ngọc đã nhặt chiếc nhẫn kim cương đó bỏ vào túi nhưng sau khi hết giờ dạy cô đã trả lại cho Bùi Thành Hiên khi anh tiễn cô về, từ đó anh nhận định được nhân phẩm của cô tốt.
Mỗi lần Bùi Thành Hiên nhìn thấy Vương Mỹ Ngọc dạy học và vui cười bên cạnh Bùi Nhã Đan thì đột nhiên trong lòng lại dâng lên hảo cảm đặc biệt đối với cô, anh mong muốn ba người bọn họ là một gia đình nhưng sau đó lại cảm thấy quá vô thực.
Về sau, mỗi lần Vương Mỹ Ngọc hết giờ dạy học thì Bùi Thành Hiên đã đích thân lái xe đưa cô về tận nhà, lúc đầu cô cũng rất ngại nhưng anh nói mình có việc cần ra ngoài chỉ tiện thể cho cô hóa giang mà thôi nên không cần phải ngại.
Trên đường đi, Bùi Thành Hiên tò mò lên tiếng hỏi "Cô Mỹ Ngọc xinh đẹp lại hiền dịu như thế này chắc là có nhiều người theo đuổi cô lắm đúng không?"
Vương Mỹ Ngọc khiêm tốn đáp "Dạ cũng có vài người nhưng mà con đã có bạn trai rồi ạ."
Bùi Thành Hiên có chút thất vọng khi nghe Vương Mỹ Ngọc nói đã có bạn trai rồi nhưng mà vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh "Vậy sao? Cô tài giỏi thế này chắc là bạn trai cũng rất ưu tú đúng không hả?"
Vương Mỹ Ngọc vui vẻ gật đầu đáp "Dạ cũng không ưu tú lắm ạ, cậu ấy là bạn cùng quê với con lại học chung lớp chung trường, cũng nhờ cậu ấy giới thiệu con đến Trung tâm gia sư làm việc nên con mới có duyên đến dạy cho bé Nhã Đan đó ạ."
"Thì ra là vậy, hôm nào có dịp để tôi mời cô và cậu bạn đó đi ăn một bữa cơm được không tính ra cũng nhờ có cậu ấy mà cô mới đến dạy cho Nhã Đan nhà tôi, bệnh tình của Nhã Đan có tiến triển tốt đều là nhờ vào hai người cả."
Vương Mỹ Ngọc liền khách sao xua tay "Dạ không cần đâu chú, con đến dạy học cho Nhã Đan chú cũng đã trả con mức lương cao hơn người khác trả rồi, đối với con thì ân đức của chú đã lớn lắm rồi con không dám đòi hỏi thêm đâu ạ."
"Cô cứ khách sáo mãi, từ lâu tôi đã coi cô như người nhà rồi có gì đâu mà phải ngại, chúng ta sống cho đi là còn mãi mà."
Vương Mỹ Ngọc nghe vậy thì gật đầu đáp "Dạ nếu chú đã nói vậy thì có dịp con sẽ mời Lý Trần đi ăn cơm ạ."
"Uhm, à hình như cô học tài chính đúng không hả?"
Vương Mỹ Ngọc gật đầu "Dạ phải con học tài chính - ngân hàng ạ."
Bùi Thành Hiên gật đầu "Có dự tính sau khi ra trường sẽ đi làm ở đâu chưa?"
Vương Mỹ Ngọc thật tình đáp "Dạ vẫn chưa ạ, con chỉ mới là sinh viên năm nhất thôi còn lâu lắm mới ra trường chuyện đi làm để từ từ hẳn tính ạ."
"Nếu lúc ra trường có hứng thú thì có thể nộp hồ sơ vào tập đoàn Xích Long, tôi có cân nhắc ưu tiên cho cô."
Vương Mỹ Ngọc vui mừng tỏ vẻ cảm kích "Dạ được vậy thì tốt quá rồi, con cảm ơn chú trước ạ."
Bùi Thành Hiên khẽ cười "Lại cảm ơn, cô cứ khách sáo với tôi hoài luôn đó."
Xe chạy đến chung cư nhà trọ của Vương Mỹ Ngọc, Bùi Thành Hiên ga lăng xuống xe trước rồi đi vòng qua mở cửa cho cô.
Lúc Vương Mỹ Ngọc bước chân ra khỏi xe Bùi Thành Hiên còn dùng tay che trên đỉnh đầu của cô "Cẩn thận coi chừng đụng phải nóc xe."
Vương Mỹ Ngọc bị hành động ga lăng dịu dàng của Bùi Thành Hiên làm cho trái tim đập lỡ nhịp "Dạ con cảm ơn chú ạ."
Vương Mỹ Ngọc vẫy tay rồi nói "Chú lái xe đi cẩn thận ạ."
Vương Mỹ Ngọc đi vào trong sảnh rồi, Bùi Thành Hiên mới lái xe đi, khi nghe tiếng động cơ chạy đi cô liền quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt của Vương Mỹ Ngọc dành cho Bùi Thành Hiên có chút tình cảm quyến luyến không rời, cô ban đầu là đem lòng ngưỡng mộ con người tuổi trẻ tài cao này, về sau nhiều lần tiếp xúc cô cảm thấy anh là người đứng đắn ấm áp vô cùng, rõ ràng anh cố tính đưa cô về vì sợ buổi tối cô đi một mình không an toàn nhưng lại nói là mình có việc nên cho cô hóa giang, ai mà ngày nào cũng bận vào cùng một thời gian như thế chứ.
Vương Mỹ Ngọc biết trái tim mình có rung động với Bùi Thành Hiên nhưng mà cô tự nhủ lòng mình chỉ là con nhỏ nhà quê không thể nào xứng với một đại gia như anh được, hơn nữa tuổi tác của hai người cũng là một vấn đề rất lớn.
Vương Mỹ Ngọc thở dài cảm thấy bất lực đâu phải đem lòng yêu ai thì đều có thể ở bên cạnh người đó, cô khẽ mỉm cười nhạt trên môi tính ra cô với Lý Trần vẫn là hợp hơn Bùi Thành Hiên.
Vương Mỹ Ngọc vừa đi lên tầng năm đến trước cửa căn phòng của mình thì nhìn thấy Hứa Thu Lan đang đứng ở lan can hóng gió.
"Hôm nay cậu không đi làm thêm hả Thu Lan?"
Hứa Thu Lan thở dài mặt ủ rủ lên tiếng đáp "Mình nghỉ làm chỗ đó rồi."
Vương Mỹ Ngọc nhíu mày hỏi "Sao vậy? Cậu bị người ta bắt nạt hả?"
Hứa Thu Lan rủ mắt đáp "Tối qua cái tên quản lý kia lại dở thói sàm sỡ với mình lần này hắn ta đúng là rất quá đáng chứ không chỉ là đánh nhẹ vào mông một cái như mọi lần, mình đã hét lên nhưng sau đó hắn nói là mình câu dẫn hắn trước rồi đuổi việc mình."
Vương Mỹ Ngọc nhíu mày tức giận "Cái tên đó đúng là khốn nạn hết thuốc chữa rồi mà."
Hứa Thu Lan tự an ủi mình lên tiếng "Thôi kệ đi còn thiếu gì chỗ cần tuyển người làm, hôm nay mình nghỉ xả hơi một bữa ngày mai lại đi xin việc có gì đâu."
Vương Mỹ Ngọc nhìn thấy tâm trạng của Hứa Thu Lan cũng không đến nỗi tệ nên cũng mừng "Cậu nghĩ thoáng được như vậy là tốt rồi a."
Sau đó Hứa Thu Lan quay sang tỏ vẻ tò mò hỏi Vương Mỹ Ngọc "À đúng rồi người đàn ông đi xe hơi lúc nãy đưa cậu về là ai vậy hả? Nhìn chiếc xe Lamborghini Huracan Evo mà anh ta lái chắc hẳn là người rất có tiền rồi đúng không hả?"
Vương Mỹ Ngọc đã ký cam kết không tiết lộ chuyện về gia đình của Bùi Thành Hiên nên qua loa đáp với Hứa Thu Lan "Là phụ huynh của một đứa trẻ mà mình dạy kèm."
Hứa Thu Lan trợn mắt lên kinh ngạc "Trời, anh ta là kiểu gà trống nuôi con hay sao mà có thể đưa đón gia sư như cậu vậy hả? Ê có khi nào anh ta cũng thích cậu không hả Mỹ Ngọc?"
Vương Mỹ Ngọc liền lắc đầu xua tay "Cậu thôi đi toàn suy đoán lung tung thôi, buổi tối anh ấy còn có việc sẵn tiện đường nên đưa mình thôi à."
Hứa Thu Lan nghĩ nghĩ rồi nói "Này Mỹ Ngọc nếu có người đàn ông giàu có mà chiếu cố mình như thế thì mình đồng ý ngay, tụi con gái quê mùa nghèo khó như tụi mình muốn đổi đời chỉ có thể tìm đại gia mà thôi, cậu có cơ hội nên biết nắm bắt."
Vương Mỹ Ngọc liền nhíu mày "Cậu thôi đi Thu Lan à, mình chưa bao giờ có suy nghĩ đổi đời bằng cách mồi chài đại gia gì đó đâu, hơn nữa mình có người yêu là Lý Trần rồi nên mình không có suy nghĩ gì khác với người đàn ông khác hết, thôi mình vào tắm cái đã cậu cứ hóng gió tiếp đi."
Hứa Thu Lan nhìn theo bóng dáng của Vương Mỹ Ngọc đi vào phòng thì có chút ganh tị, cô thấy số của cô bạn cùng phòng quá tốt có bạn trai là nam thần của khoa còn quen biết một vị đại gia giàu có nữa.
Lý Trần cũng là á khoa đầu vào giống như Vương Mỹ Ngọc anh chàng lại khá điển trai khiến nhiều cô gái rung động, xuất thân của Lý Trần cũng khá giả anh là sinh viên năm nhất mà đã làm gia sư nổi tiếng ôn luyện đại học cho nhiều học sinh mỗi tháng kiếm được rất nhiều tiền nữa.
Còn người đàn ông khi nãy đưa Vương Mỹ Ngọc về, tuy là anh đứng quay lưng Hứa Thu Lan không thấy mặt nhưng mà nhìn bóng lưng cao ráo ăn mặc sang trọng cũng có thể đoán là một soái ca không hơn không kém rồi.
Hứa Thu Lan cau mày thầm nghĩ "Sao Mỹ Ngọc nó tốt số như thế chứ, một lúc có đến hai người đàn ông theo đuổi còn mình chẳng có gì cả, người đàn ông kia nói là tiện đường nhưng mà ngày nào cũng tiện đường thì không hợp lý tí nào cả."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...