[cao H] Vô Hạn Yêu

Sở Tư Ảnh mím môi, đưa mắt nhìn sang thiếu nữ đang cười đến hai mắt cong cong.

"Bây giờ đang trong giờ học."

"Hửm?" Tô Hiểu Linh chỉ ừ hử một tiếng, chờ đợi anh nói tiếp.

"Đừng làm loạn trong giờ học."

"Vậy ý cậu là... sau giờ học thì có thể làm loạn?"

"Ừ..." Sở Tư Ảnh khó khăn gật đầu. Anh yêu thầm cô đã lâu, nhưng không dám thổ lộ. Bây giờ là tự cô đưa tới cửa, anh cũng chiều theo ý cô vậy.

Haizzz... Sở Tư Ảnh âm thầm thở dài một hơi trong lòng.

Cũng may là cô trêu chọc anh trước, bằng không, anh đã lập kế hoạch hết năm ba cao trung này sẽ cướp lấy cô, nhốt cô lại, chiếm giữ riêng mình anh.

"Vậy cuối giờ cậu đến nhà tớ, hay là... tớ đến nhà cậu?" Tô Hiểu Linh nói nhỏ bên tai anh.


Vành tai anh dường như lại đỏ thêm một tầng.

Hắc hắc... quá đáng yêu.

"Cậu. Nhà cậu."

"Được. Nhà tớ nhé!"

Sâu trong đáy mắt anh có một tia sáng chợt loé rồi biến mất.

Con thỏ nhỏ nào đó cứ nghĩ mình là sói đang chăn cừu, lại không ngờ rằng, con cừu mình đang săn mới là sói, còn mình chính là con mồi!

***

Về tới nhà

Tô Hiểu Linh vứt balo xuống sofa rồi ngồi xuống.


Sở Tư Ảnh đi theo phía sau, đóng cửa lại, ngón tay anh không biết vô tình hay cố ý mà nhấn khoá cửa lại.

Bước vào căn phòng tràn ngập hơi thở của thiếu nữ, Sở Tư Ảnh không hề có chướng ngại tâm lý mà đi tới trước mặt Tô Hiểu Linh rồi ngồi xuống.

Vừa định ngồi thì giọng nói của Hiểu Linh vang lên: "Qua đây." Là mệnh lệnh.

Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào thiếu niên gầy yếu trước mặt.

Sở Tư Ảnh chân tay luống cuống, vội vàng đi qua ngồi bên cạnh Tô Hiểu Linh.

Anh ngồi cạnh cô, lưng thẳng tắp, hai chân song song vuông góc với mặt đất, hai tay đặt trên gối, anh hơi cúi mặt, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống che đi đôi mắt, khiến cho người ta không nhìn rõ được biểu cảm hiện tại trên gương mặt anh.

Nhìn bộ dáng thập phần ngoan ngoãn.

Nếu như Tô Hiểu Linh có thể nhìn đối diện đôi mắt kia, thì cô sẽ nhìn ra được trong đáy mắt Sở Tư Ảnh là sự chấp nhất, cố chấp và cuồng khốc.

Tô Hiểu Linh rướn người qua, vươn lưỡi khẽ liếm một cái lên vành tai anh: "Bạn học Tư Ảnh, bây giờ chúng ta đã là người yêu đúng không?"

Người yêu?

Sở Tư Ảnh đỏ mặt gật đầu một cái "ừm".

"Vậy... chúng ta cùng làm chuyện mà những người yêu nhau thường làm nhé? Được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận