Cô thừa nhận vừa rồi bản thân hơi nóng nảy, đáng lẽ không nên để thuốc rớt lên tay anh, nhưng chẳng phải cũng là do anh ép cô quá sao?! Đó chỉ là một tai nạn, tai nạn thôi! Thế mà anh lại đi luôn? Ít ra phải nghe cô giải thích và xin lỗi đã chứ!
Không đúng, suy nghĩ kỹ lại thì lão Bùi đâu phải người như vậy...!Có điều, tâm trạng của Lý Tinh La lúc này vừa bối rối lại có chút tức giận, đúng là đồ xấu xa! Người ta không muốn uống thuốc mà chẳng biết dỗ dành! Cô chưa lên án hành vi cưỡng ép kia thì thôi, anh còn làm mặt lạnh với cô! Lại còn bỏ cô một mình trong phòng như thế này!!!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không cam lòng, vì thế cô nhanh chóng đi đến ban công rồi trốn sau tấm rèm, lén lút nhìn xem Bùi Dục Uyên có ở ngoài hay không.
Đáng tiếc là chẳng thấy ai, được rồi, cô sẽ ở đây âm thầm quan sát, chờ anh trở về.
Sau khoảng hai mươi phút, Lý Tinh La cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Bùi Dục Uyên.
Thấy anh quay lại thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ "Xin lỗi", dù sao cô cũng là một người hiểu chuyện, tuy trong lòng vẫn còn hơi buồn bực.
Tục ngữ có câu, nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ.
Ở trước mặt người đàn ông mình yêu, bạn cần có sự khôn ngoan để xoay chuyển tình thế.
Lý Tinh La là người phụ nữ thông minh, và cô có rất nhiều cách để khơi gợi lòng thương xót của Bùi Dục Uyên.
Ngay khi vừa mở cửa, Bùi Dục Uyên liền bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ chảy đầy nước mắt nước mũi đứng trước mặt mình.
Có vẻ là chuẩn bị đi ra ngoài? Cô gái nhỏ nhìn thấy anh cũng rất sửng sốt, sau đó lại càng khóc dữ dội.
"Thế này là sao đây?" Anh còn chưa kịp cởi giày, vội vứt cái túi trên tay sang một bên rồi ôm Lý Tinh La, "Sao em lại khóc đến mức này?"
"Em xin lỗi, anh...!anh đừng đi mà..." Cô gái sụt sịt, khóc đến mức thở hổn hển.
"???"
"Hức, em xin lỗi, em sẽ uống thuốc, sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đừng bỏ đi...!Huhuhu" Lý Tinh La òa khóc nức nở, liên tục nói lời xin lỗi.
Bùi Dục Uyên cuối cùng cũng hiểu, hóa ra cô nhóc này tưởng anh bỏ đi luôn nên bị dọa đến phát khóc.
Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài, "Anh không đi, đừng khóc nữa, ngốc ạ." Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, trấn an cô từng chút một.
Vừa cúi xuống đã thấy Lý Tinh La không mang giày, đi chân đất ra ngoài, trong lòng thoáng chút bực bội, "Rõ ràng là đang bị cảm, thế mà vẫn dám chạy chân đất ra đây.
Anh thấy em đúng thật là..." Anh bế thốc cô lên theo kiểu công chúa rồi hướng về phía phòng ngủ.
"Em thực sự biết lỗi rồi..." Lý Tinh La cúi gầm mặt, âm thanh nghẹn ngào nức nở.
"..." Sao cứ nói câu này mãi thế.
~~Lớp học hoa cúc nhỏ của đạo diễn~~
[Đạo diễn: Cái đồ diễn viên tuyến 18 ngốc nghếch, đàn ông chỉ bị đánh bại bởi nước mắt của người phụ nữ mà anh ta yêu.
Gõ bảng đen! Mọi người ghi nhớ trọng điểm!!! Cảm xúc chính là vũ khí lợi hại nhất.]
[Tan học!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...