Địa điểm quay phim là một hồ nước ở ngoại ô, nhân viên an ninh đã bao vây chặt chẽ xung quanh, ngăn không cho người hâm mộ bên ngoài làm rò rỉ tin tức.
Bùi Dục Uyên và thư ký Tống thuận lợi tiến vào và đỗ xe cách địa điểm quay không xa.
Vừa xuống xe, Bùi Dục Uyên đã trông thấy Lý Tinh La đang đứng trên mũi thuyền.
Mặc dù khoảng cách hơi xa nên không nhìn được rõ ràng lắm, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô chỉ qua một cái liếc mắt.
Hai người trong phim dường như đang xảy ra tranh cãi, Mạc Ôn Hỉ dùng tay đẩy Lý Tinh La, sau đó nhân vật Lạc Sênh liền rơi xuống nước.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Dục Uyên có chút nhíu mày.
Anh nhớ là Lý Tinh La không hề có phân đoạn diễn như vậy?
Thư ký Tống đứng ở bên cạnh nhìn hai người đối diễn ở xa, không khỏi thở dài, "Ông chủ, cảnh quay này cũng quá nguy hiểm...!Tôi cứ tưởng có người đóng thế..."
Lời còn chưa nói hết, Bùi Dục Uyên đã cắt ngang với vẻ mặt thâm trầm, "Không đúng!" anh nhanh chân đi tới gần hiện trường.
Nếu như đang quay phim bình thường, thì xung quanh không thể hỗn loạn như vậy: Nữ diễn viên chính đang hoảng sợ la hét điều gì đó, nhân viên công tác như ong vỡ tổ chạy tới bên bờ, có người ném dây thừng, có người hô to, một số thì đẩy thuyền.
"Xảy ra tai nạn!" Bùi Dục Uyên nổi giận, giọng điệu lạnh lùng, bước chân ngày càng nhanh hơn.
Thư ký Tống ở ngay phía sau, ban đầu còn có thể bước nhanh để bám theo Bùi Dục Uyên, nhưng ngay sau đó anh buộc phải chạy thì mới đuổi kịp.
Khốn kiếp! Một đám người quay phim mà không thực hiện biện pháp an toàn sao?! Đầu óc Phương Lệ bị cửa kẹp rồi à?!
Lý Tinh La không biết bơi! Lúc này trong lòng Bùi Dục Uyên vừa lo vừa tức.
Đến khi anh mang vẻ mặt nổi giận đùng đùng đi đến bên hồ, thì Lý Tinh La đã được vớt lên một chiếc thuyền nhỏ.
"Bùi, Bùi Tổng..." Phương Lệ sợ sệt nhìn anh, bên cạnh là chị Hoa đang lo lắng cầm sẵn áo khoác và khăn lau.
"Tôi...!Không phải...!Hôm nay không hề có cảnh ngã xuống nước..." Đây là chuyện phát sinh ngoài ý muốn!
Bùi Dục Uyên cũng chẳng thèm để mắt tới anh ta, ngữ khí lạnh lẽo và hung ác: "Nếu Lý Tinh La có gì bất trắc, Phương Lệ, anh cũng đừng mong được yên ổn."
Phương Lệ khóc không ra nước mắt, hôm nay chỉ định quay bổ sung thêm một cảnh là xong việc, ai mà ngờ lại gây ra rắc rối lớn như vậy! Rõ ràng kịch bản không hề có cảnh rơi xuống nước, anh ta xem lại đoạn ghi hình, có vẻ như là do Mạc Ôn Hỉ đẩy...?! Đại tiểu thư Lý của tôi ơi, ngàn vạn lần cầu xin em đừng bị làm sao!
Bùi Dục Uyên nhìn chằm chằm con thuyền đang tiến vào bờ, giọng nói vừa xong của anh không lớn, nhưng đủ để khiến mọi người xung quanh cảm giác như rơi xuống động băng.
Lý Tinh La và Tổng Giám đốc tập đoàn Gia Hoa...!tại sao bọn họ chưa từng nghe qua tin tức gì về hai người này!!!
Lúc mọi người còn đang lo lắng đến mức chảy mồ hôi ròng ròng và suy nghĩ rằng liệu có phải là do giày quá bé nên Lý Tinh La đi đứng bất tiện hay không, thì cô ấy đã được đưa lên bờ.
Bùi Dục Uyên lập tức tiến tới đón lấy Lý Tinh La.
Chị Hoa vội vàng dùng khăn lau người cho cô.
Người đàn ông sốt ruột lên tiếng: "Em sao rồi? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Lý Tinh La bị sặc nước, từ lúc được cứu đến giờ vẫn luôn ho khan, không nói nên lời.
Bùi Dục Uyên lấy áo khoác từ tay trợ lý, bọc người cô lại, "Thay quần áo trước, sau đó chúng ta lập tức đến bệnh viện..." Ai ngờ lời còn chưa nói xong, cô gái đã không trụ nổi mà ngất xỉu trong lòng anh.
"Tinh La!!!"
~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...