Chương 9 Sáng trong phù dung ( cao H)
Sau khi Liễu Nhứ tỉnh lại, bản thân không chăm sóc tốt cho công chúa thiếu chút nữa bị Lý Việt cho người đánh chết, là Lý Trân Trân sợ tới mức lập tức cầu tình mới tạm thời tha cho nàng ấy, phạt nửa năm tiền lương là xong việc.
Liễu Nhứ bị dọa ra một thân mồ hôi, nghe thấy phía sau bình phong bệ hạ cười hỏi công chúa lấy cái gì cảm ơn hắn, cũng không biết công chúa nhẹ giọng nói gì đó, rất nhanh lại vang lên tiếng công chúa nũng nịu khóc thút thít.
Liễu Nhứ lau mồ hôi trên trán, đi ra ngoài đứng dưới hành lang.
Thẳng đến ba ngày sau, bệ hạ hạ thánh chỉ nói muốn tứ hôn Bát công chúa Lý Xu cùng Vương Kiêu. Trong cung thậm chí toàn bộ quan lớn quý tộc kinh thành đều trợn tròn mắt, Vương Kiêu là ai? Là công tử nhà ai thế? Sao lại đột nhiên được cưới Bát công chúa?
Liễu Nhứ biết Vương Kiêu là ai.
Vương Kiêu là thị vệ ngày đó cùng Bát công chúa tư thông.
Bát công chúa Lý Xu vốn muốn hãm hại công chúa bọn họ, hạ dược công chúa bọn họ muốn nàng bị người ta đạp hỏng, bệ hạ thần thông quảng đại cuối cùng ngược lại "Thành toàn" cho nàng ta.
Liễu Nhứ đột nhiên liền không hoảng hốt, cũng không lo sợ.
Vì trút giận cho công chúa, bệ hạ liền đích công chúa thân sinh cũng bỏ được, nàng còn có cái gì để lo nữa? Nàng phải hầu hạ công chúa thật tốt, tóm lại công chúa còn thì nàng còn!
Còn chuyện hôn sự Lý Xu, nàng ta chạy tới Văn Đức Điện làm loạn, không biết bệ hạ nói gì đó nàng ta khóc lóc chạy đi, cũng không dám đến làm loạn nữa, thanh thản chờ gả chồng, người bên ngoài sau khi biết Vương Kiêu là ai, tất cả đều sợ ngây người.
Lý Trân Trân cũng sợ ngây người, nàng lén lút cùng Liễu Nhứ nhắc mãi: "Bát tỷ tuy là...... Tuy là...... Nhưng công chúa gả cho người như vậy có ảnh hưởng tới thanh danh phụ hoàng hay không? Người bên ngoài sẽ nói phụ hoàng như thế nào? Ngươi nói xem ta đi khuyên nhủ phụ hoàng được không?"
Liễu Nhứ nhìn đôi mắt nàng trong trẻo sáng ngời, trong lòng cảm khái, trong lòng công chúa bọn họ quả nhiên chỉ có bệ hạ, có mấy lời cũng liền không thể không nói với nàng.
Liễu Nhứ liền nói: "Sau khi bệ hạ đăng cơ, nam dẹp bình loạn, tây đánh Thát Đát, qua hai lần cải cách điều chỉnh thuế má, mấy năm liên tục được mùa, bá tánh an cư lạc nghiệp, đứa bé ba tuổi hát đồng dao đều biết nói bệ hạ tốt!"
Lý Trân Trân vui vẻ ra mặt: "Phải đó phải đó, phụ hoàng lợi hại nhất!"
"Bệ hạ cũng không phải người bình thường, hắn đã sớm khống chế toàn bộ hoàng triều, năng lực quyết đoán lại rõ như ban ngày, ai còn dám nghi ngờ bệ hạ chúng ta?"
"Nhưng...... Bát tỷ là nữ nhi hoàng hậu nương nương."
"Công chúa ngài còn nhỏ, sợ là ngài không biết Hoàng Hậu dùng cách gì leo lên hậu vị?" Liễu Nhứ năm nay đã 32, tiến cung nhiều năm, nàng dán sát tai Lý Trân Trân nói, "Lúc tiên đế còn sống, bệ hạ chúng ta vốn là nguyên Hoàng Hậu con vợ cả, đáng tiếc nguyên Hoàng Hậu đi đến sớm. Kế Hoàng Hậu, cũng chính là Thái Hậu đã qua đời dùng mọi cách hãm hại bệ hạ chúng ta! Lúc bệ hạ mới ra cung khai phủ, trong phủ thiếp thất tất cả đều là Thái Hậu nhét vào! Bệ hạ có nguyên tắc của ngài ấy, thiếp thất cũng coi như bỏ qua, chính thê quyết không thỏa hiệp! Hoàng Hậu lúc đó......"
Liễu Nhứ nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: "Bà cũng giống như Bát công chúa hạ dược bệ hạ! Còn cố ý để Thái Hậu bắt gặp được! Hoàng Hậu gia thế cao quý, trong nhà không đồng ý làm trắc phi, lại có Thái Hậu ở bên trong động tay động chân, lúc ấy bệ hạ vẫn là Vương gia không có sức kháng cự đành phải cưới Hoàng Hậu làm chính phi."
"A!!" Lý Trân Trân kinh hô, sợ hãi dùng khăn che miệng.
"Một lần kia liền có Bát công chúa. Bệ hạ sao không hận Hoàng Hậu? Sao có thể thích Bát công chúa được chứ?"
Lý Trân Trân dừng một chút, nước mắt bất tri bất giác liền chảy xuống dưới, nàng chưa bao giờ biết còn có chuyện đó.
Ở trong mắt nàng, phụ hoàng là nhất không gì không làm được, ai có thể nghĩ đến lúc hắn còn bé lại bị ức hiếp như vậy? Liễu Nhứ dùng khăn lau nước mắt cho nàng: "Được rồi công chúa đừng khóc, bệ hạ nhìn thấy lại thêm đau lòng. Đây đều là chuyện quá khứ, hiện giờ ai còn dám."
Nước mắt Lý Trân Trân giống như mưa rơi muốn ngăn cũng ngăn không được.
Lý Trân Trân khóc lóc chạy tới đông điện tìm Lý Việt, Liễu Nhứ sợ hãi nhanh chống đuổi theo.
Lý Việt được thông truyền, mới vừa quay đầu lại liền thấy Lý Trân Trân khóc lóc nhào tới, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
"Làm sao vậy?" Lý Việt ôm nàng, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhứ, Liễu Nhứ không dám nói lời nào.
Đôi mắt Lý Việt u ám, bế Lý Trân Trân lên đi phía sau, ôm nàng vào ngực cúi đầu hôn nước mắt nàng: "Bảo bối làm sao vậy?"
"Phụ hoàng, Trân Trân sẽ tốt với ngài cả đời." Lý Trân Trân vùi mặt vào lòng Lý Việt, đau lòng nói.
Lý Việt không tự giác mà cười, hắn biết Lý Trân Trân cái gì cũng không hiểu, không hiểu tình yêu nam nữ, không hiểu nam nữ giao hoan, cứ việc nàng đã sớm thể nghiệm qua.
Nhưng Lý Trân Trân nói như vậy hắn vẫn vô cùng vui vẻ.
Hắn liên miên mà liếm mút nước mắt trên mặt Lý Trân Trân, Lý Trân Trân ngẩng đầu lên hôn trả, mông nhỏ xoắn xuýt cọ phải côn thịt hắn.
Lý Việt cười sờ sờ mông nàng, hôn môi nói: "Vài hôm nữa chúng ta đi tránh nóng sơn trang, Trân Trân hai ngày này phải nghỉ ngơi một chút." Ám chỉ sau khi rời khỏi đây sẽ ăn nàng đủ.
Lý Trân Trân không đồng ý, khổ sở trong lòng, đau lòng Lý Việt, bản thân còn không rõ loại cảm tình này là gì, liền muốn được Lý Việt yêu thương, lấy lòng mà cọ cọ mặt Lý Việt: "Phụ hoàng, phụ hoàng phụ hoàng......"
Lý Việt hôn lên hai cánh môi mềm mại, vú nhỏ cũng đã cương cứng, vừa cứng lại vừa mềm mại, còn chưa dùng côn thịt lấp đầy nàng đã đem Trân Trân khi dễ đến khóc lóc nỉ non, cuối cùng ngược lại là ở trong lòng hắn khóc đến ngủ luôn.
Lý Việt sau lại hỏi rõ ràng, biết Liễu Nhứ cùng Lý Trân Trân nói gì đó, hắn ngồi sau án thư tự mình suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười, trên gương mặt lãnh đạm thế nhưng chứa đựng vài tia ngọt ngào.
Bảo bối của hắn thế nhưng biết đau lòng hắn.
Hắn hy vọng bảo bối của hắn vĩnh viễn thuần khiết như tờ giấy trắng, rồi lại sẽ mâu thuẫn mà hy vọng Trân Trân có thể hiểu được giữa bọn họ đã không phải là tình cha con.
Mà thuần túy là tình yêu nam nữ.
Bọn họ là người yêu.
Lý Việt suy nghĩ hồi lâu, lại cười, thôi, tóm lại đời này còn dài mà.
Trân Trân vĩnh viễn ở bên cạnh hắn là được.
Lý Trân Trân cũng không đáng thương Lý Xu nữa, cũng không lo lắng Lý Việt.
Lúc Tông Chính Tự nói xây phủ công chúa cho Lý Xu, nàng tức giận mà "Hừ" một tiếng, Lý Việt trong lòng cười hỏng rồi, đem nàng ôm vào trong ngực, lại yêu thương mà hôn vài cái.
Lý Trân Trân đuổi theo cánh môi hắn, còn muốn phụ hoàng hôn nữa, Lý Việt không hôn.
Lý Trân Trân chu môi.
Lý Việt lúc này mới mút hôn cánh môi nàng.
*
Lý Xu liền phủ công chúa công chúa cũng chưa kịp xây, Vương Kiêu cũng không được thăng chức liền bị gả ra ngoài.
Lúc nàng ta xuất giá Lý Việt thậm chí không ở trong kinh, bọn họ đi Tây Sơn tránh nóng.
Xuất phát ngày ấy, các công chúa chưa xuất giá cùng một ít phi tần trong cung cũng đi, này đó đều từ Lễ Bộ sắp xếp, Lý Việt trước nay lười quản.
Lý Việt ngự giá đi đầu tiên, sáu con đại mã cùng kéo xe ngựa.
Sau xe hắn là xe các công chúa theo thứ tự, Lý Trân Trân nhỏ nhất, xe cũng được xếp chót.
Đoàn xe mới ra cửa Đông Hoa đột nhiên ngừng lại. Mọi người chỉ thấy Cao Thịnh bên cạnh bệ hạ từ trước vẫn luôn đi đầu đột nhiên đến bên cạnh một chiếc xe giữa đội ngũ, một thiếu nữ được người thật cẩn thận đỡ xuống xe ngựa, đi về phía ngự giá.
Lý Trân Trân dưới ánh mắt kính sợ của cung nhân đi ngang qua, đi qua các công chúa ánh mắt hoặc ghen ghét hoặc trào phúng hoặc bình tĩnh, cuối cùng đi tới bên cạnh ngự giá.
Các chư vị hoàng tử cưỡi ngựa đi bên cạnh, chính mắt thấy nàng được Cao Thịnh đỡ, còn chưa lên xe ngựa, trong xe ngựa phụ hoàng bọn họ liền vươn tay kéo nàng vào.
Các hoàng tử hai mặt nhìn nhau, mắt lộ thâm trầm.
Cao Thịnh quay đầu lại, cao giọng kêu "Xuất phát", các hoàng tử khôi phục tươi cười ban đầu, đoàn xe lần thứ hai đi về phía Tây Sơn.
Lý Trân Trân bị Lý Việt kéo vào, cơ thể chui vào trong lòng ngực Lý Việt: "Phụ hoàng!"
Lý Việt còn chưa kịp nói chuyện, Lý Trân Trân đã ủy khuất nói: "Xe ngựa của con cách phụ hoàng xa quá, Liễu Nhứ nói phải hơn nửa ngày mới có thể đến Tây Sơn đâu, Liễu Nhứ còn nói tới Tây Sơn rồi phụ hoàng còn phải cùng các đại thần nghị sự, Trân Trân cho rằng cả ngày hôm nay đều không thấy được phụ hoàng!"
Lý Việt duỗi tay sờ sờ, nước mắt dính ướt tay.
Hắn nâng khuôn mặt nhỏ của Trân Trân, dỗ dành nói: "Sao lại khóc?"
Từ khi Lý Trân Trân biết chuyện Lý Việt trải qua còn bé, mấy ngày nay càng thích dính lấy Lý Việt, còn nghĩ rất nhiều, nghĩ đến phụ hoàng nho nhỏ bị kế Thái Hậu kia ức hiếp, trái tim đều muốn tan nát, lại nghĩ đến Hoàng Hậu hãm hại lúc phụ hoàng thiếu niên lại càng thêm hận.
Nàng không trả lời Lý Việt, đầu nhỏ ở trong lòng hắn cọ cọ, làm nũng: "Phụ hoàng phụ hoàng phụ hoàng......"
Lý Việt cười nói: "Cẩn thận rối tóc con đấy."
"Trân Trân nhớ phụ hoàng lắm!"
Rõ ràng ban đêm còn được hắn ôm ngủ, Lý Việt chậm rãi vuốt ve lưng nàng.
"Phụ hoàng có nhớ Trân Trân không?" Trân Trân ngẩng đầu nhìn Lý Việt.
Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, rồi lại nhiễm mười phần tình yêu nàng còn không tự biết, Lý Việt cúi đầu hôn lên hai mắt Lý Trân Trân, thở dài nói: "Phụ hoàng đương nhiên nhớ bảo bối rồi."
Lý Trân Trân vui vẻ ra mặt, ôm lấy Lý Việt, ngửa đầu chu miệng: "Phụ hoàng hôn Trân Trân nha!"
"Được~" Lý Việt cúi đầu hôn lên hai cánh môi đỏ mộng.
Lý Trân Trân vươn đầu lưỡi liếm hôn cánh môi Lý Việt, Lý Việt bất giác cũng dò đầu lưỡi ra, lập tức bị đầu lưỡi Lý Trân Trân quấn quýt, Lý Trân Trân ngậm trong miệng luyến tiếc thả ra, Lý Việt cuốn lấy đầu lưỡi nàng liếm mút, giữa cánh môi hai người có một sợi chỉ bạc, Trân Trân muốn rút lưỡi lại.
Lý Việt trợn mắt nhìn nàng, hai mắt Trân Trân ngập nước, mềm mại làm nũng: "Trân Trân mỏi miệng ......"
"Càng ngày càng biết làm nũng."
Lý Trân Trân cười dùng mặt cọ cọ mặt hắn, dựa vào hắn nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Trân Trân thích phụ hoàng nhất."
Tay Lý Việt sờ nắn mông nhỏ nàng, đem nàng áp lên người mình, côn thịt hắn liền cách xiêm y chọc vào tiểu huyệt Trân Trân.
"Ưm a ~" Trân Trân thoải mái rên rỉ, Lý Việt thúc vài cái, "A...... Phụ hoàng...... Không thể nga ~ bên ngoài rất nhiều người...... A......"
Trân Trân hôm nay mặc váy áo màu hồng nhạt thêu hoa phù dung trắng, bên hông rồi buộc đai lưng màu tím, càng thêm có vẻ eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết, tay Lý Việt trực tiếp cởi đai lưng xuống.
Lý Trân Trân sợ hãi bên ngoài nhiều người, sợ tới mức lập tức muốn trốn, đai lưng đã bị rút ra, phía trên còn treo túi tiền cùng ngọc bội rơi trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ, Trân Trân sợ hãi nói: "Phụ hoàng không thể...... Không được......"
Nam nhân trước nay không muốn nghe hai chữ "Không được", hoàng đế cũng thế.
Lý Việt trực tiếp vén làn váy lên, tay chui vào áo Trân Trân sờ đến nút thắt trên yếm nhỏ, dán lên tai Trân Trân hỏi: "Để phụ hoàng đoán xem, hôm nay bảo bối của trẫm mặc yếm màu gì, hử?"
"Không được...... Không được...... Ưm......" Lưng Trân Trân bị tay phụ hoàng nóng bỏng sờ soạng, đã bắt đầu run rẩy.
Tay Lý Việt ở sau lưng nàng thong thả vuốt ve, cắn lỗ tai nàng nhẹ giọng nói: "Là màu tím thêu hoa mẫu đơn đỏ."
"Ô ô ô......" Trân Trân thẹn thùng mà vùi đầu vào ngực Lý Việt.
"Đoán đúng rồi?" Lý Việt cười khẽ, trực tiếp cởi bỏ nút thắt, Trân Trân run rẩy càng thêm lợi hại, tay Lý Việt chậm rãi di chuyện tới trước ngực Trân Trân, tay vẽ một vòng quanh vú nhỏ, hỏi lại, "Muốn phụ hoàng sờ hay không?"
Trân Trân mềm mại nằm trong lòng hắn, "Không cần?" Lý Việt nói làm bộ muốn thu tay lại.
Trân Trân càng nép vào ngực hắn, đè tay hắn lại không cho hắn rút tay đi.
"Hử?" Lý Việt cúi đầu nhìn nàng.
"Hức hức hức......" Trân Trân khóc.
"Muốn hay là không muốn?" Lý Việt cố ý ức hiếp nàng, "Không cần vậy phụ hoàng liền rút tay ra, "Cũng phải, bên ngoài nhiều người như vậy."
Lý Việt vừa nói vừa dùng côn thịt ma sát tiểu huyệt của Trân Trân.
Trân Trân đỏ mặt, "Ưm a" ngửa đầu nhìn Lý Việt, "Trân Trân muốn, Trân Trân muốn......"
"Muốn cái gì?"
"Muốn phụ hoàng sờ Trân Trân."
Lý Việt lại cười, Lý Trân Trân lấy lòng mà cọ cọ hắn, Lý Việt lại thu hồi tay, Lý Trân Trân trợn to hai mắt, Lý Việt đưa ngón tay tới trước mặ nàng: "Liếm ướt."
Trân Trân nghe lời mà ngậm ngón tay hắn, lại dùng đầu lưỡi ôn nhu hôn nó.
Lý Việt rút ngón tay ướt át ra, lại từ sau lưng Trân Trân thăm đi vào, nắm lấy vú nhỏ Trân Trân xoa nắn, lòng bàn tay vuốt ve núm vú, phía dưới côn thịt cũng còn đang đỉnh lộng tiểu huyệt Trân Trân, Trân Trân hơi há mồm: "A...... Phụ hoàng...... Phụ hoàng......"
"Vú của Trân Trân lớn hơn rồi."
"Ân a...... Phụ hoàng thích không...... Phụ hoàng phụ hoàng......" Tiểu huyệt Trân Trân bị chọc càng thêm khó chịu, đã thao đến cực mềm, cũng đã vài ngày không được phụ hoàng thao lộng, nàng run run rẩy rẩy bám vào bả vai Lý Việt ngồi dậy, vú nhỏ dán sát lòng bàn tay Lý Việt, tiểu huyệt chủ động cọ sát côn thịt Lý Việt muốn được vuốt ve nhiều hơn nữa.
Lý Trân Trân thoải mái đến kêu hừ hừ, dưới thân càng chảy nhiều nước hơn, "muốn bị phụ hoàng thao nha", trong lòng nàng lẩm bẩm nói, nàng muốn phụ hoàng, chỗ nào cũng muốn.
Lúc này bọn họ đã đi lên đường cái, bên ngoài rất nhanh liền có bá tánh hành lễ với phụ hoàng, không thể không thể, phụ hoàng thậm chí muốn vén rèm lên chào hỏi bá tánh.
Trong đầu Trân Trân suy nghĩ miên man, tận lực giữ cho bản thân tỉnh táo, nàng muốn buông tay phụ hoàng ra nhưng tiểu huyệt dưới thân lại thành thật dán sát côn thịt phụ hoàng.
Lý Việt nhìn ở trong mắt, một cái tay khác lột áo trên của Trân Trân lộ ra bả vai, hắn cúi đầu mút hôn bả vai Trân Trân, Trân Trân ngửa cổ: "A...... Phụ hoàng...... Ngài hôn...... hôn vú nhỏ đi......"
Lý Việt lại trước sau chỉ hôn bả vai nàng, Trân Trân khó chịu đến rốt cuộc khó nhịn, nàng quỳ thẳng lưng trực tiếp nâng một bên vú nhỏ ủy khuất đưa đến trước mặt Lý Việt: "Phụ hoàng... Liếm liếm nó đi...... Trân Trân muốn phụ hoàng...... A...... Phụ hoàng...... đừng cắn Trân Trân mà...... hu hu...... A ~~~"
Lý Việt cắn một cái lên núm vú nhỏ, kề môi bên tai nàng: "Tiểu tao hóa, muốn cho các bá tánh đều biết tiểu công chúa của trẫm là tiểu tao hóa hả?"
Lý Trân Trân khóc lóc lắc đầu: "Trân Trân không có mà...... A ~~~" Lý Trân Trân vùi đầu cắn lên ngón tay mình, Lý Việt vẫn chưa cởi hết áo nàng, lại rút yếm nhỏ ra, quả nhiên là màu tím thêu mẫu đơn đỏ, cái yếm lủng lẳng treo trên cổ nàng, không còn gì ngăn trở nữa, Lý Việt cúi đầu qua lại mút hôn hai núm vú nhỏ.
Cả người Trân Trân phiếm hồng, nàng còn muốn nhiều hơn nữa, dưới thân tiểu huyệt đụng phải côn thịt Lý Việt, còn chưa đủ, còn muốn càng nhiều, nàng đã quên bản thân đang ở đâu.
Nàng duỗi tay ôn nhu vuốt ve côn thịt Lý Việt, đầu đặt trên vai hắn, đầu Lý Việt chui vào giữa hai vú nàng, trông phụ hoàng rất thích ăn nàng nha.
Mặt nàng càng thêm hồng hồng, tay nàng hướng một bên sờ soạng, sờ đến vạt áo phụ hoàng, ngón tay nhỏ nhắn thăm dò đi vào, sờ đến quần trong liền thả côn thịt phụ hoàng ra.
"A......" Tay nàng chậm rãi vuốt ve, cảm nhận được nó vừa cứng vừa nóng, tưởng tượng đến lúc nó nằm trong thân thể nàng hai mắt liền mê loạn, tay nàng càng nhanh chóng vuốt ve côn thịt phụ hoàng, tiếng phụ hoàng thở hổn hển phát ra giữa hai vú nàng.
Nàng thích phụ hoàng như vậy.
Mông nhỏ nàng khẽ nâng, nắm côn thịt phụ hoàng chọc lên tiểu hoa đế, cơ thể lập tức càng mềm, nàng nằm liệt trong lòng ngực Lý Việt, chỉ dùng tay cầm côn thịt tiếp tục chọc, trong miệng phát ra tiếng thở dốc tựa thống khổ lại như vui thích: "A...... Phụ hoàng...... Phụ hoàng...... Trân Trân ngứa quá...... A......" Trân Trân lại cầm côn thịt cọ một vòng quanh tiểu huyệt.
Đầu nàng tựa trên vai Lý Việt, nàng sảng khoái đến nỗi cơ thể bắt đầu run rẩy, Lý Việt từ giữa hai vú ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bảo bối tựa trên vai hắn tựa như yêu dã lại ngây thơ.
Lý Trân Trân nửa híp mắt, lẩm bẩm nói: "Đem bổng bổng của phụ hoàng ...... dính ướt nước của Trân Trân ...... thao Trân Trân...... A...... A ha...... Phụ hoàng...... Phụ hoàng...... Trân Trân không chịu nỗi nữa rồi...... Phụ hoàng...... Ô ô ô......"
Lý Việt cúi đầu nhìn xuống tiểu huyệt phấn nộn, tay Trân Trân đang cầm lấy côn thịt tím đen của hắn, quy đầu đã cắm một chút vào tiểu huyệt, trên gậy thịt dính đầy nước của Trân Trân.
Hắn đĩnh eo, lại chọc đi vào một chút, hỏi: "Bảo bối, đằng trước là nơi bá tánh hành lễ, con có muốn trẫm tiến vào hay không? Hả?"
Lý Trân Trân khóc lóc lắc đầu: "Không thể ...... A...... thoải mái quá...... Phụ hoàng...... Phụ hoàng...... ưm a......"
Lý Việt lại tiến vào một chút: "Muốn hay không?"
"Không cần...... hức hức...... Trân Trân không thể......"
Lý Việt cười rút côn thịt ra, Trân Trân lại khóc lóc không tự giác mà mềm mại dán sát vào hắn, dùng cửa tiểu huyệt huyệt hôn côn thịt Lý Việt, trong miệng mê mang nói: "Đừng đi...... Phụ hoàng thao Trân Trân...... Phụ hoàng...... Bệ hạ thao Trân Trân đi...... Ô ô ô......"
Lý Việt cười hôn nàng một ngụm, rồi lại nói: "Tiểu công chúa của trẫm lại đang câu dẫn phụ hoàng."
"Trân Trân câu dẫn phụ hoàng...... Phụ hoàng thao Trân Trân...... Phụ hoàng......" Trân Trân thật là mất hứng, lại duỗi tay muốn đem côn thịt lại cắm vào.
Lý Việt lại cúi đầu nhìn, ngón tay Trân Trân tinh tế trắng nõn, tiểu huyệt huyệt lại phấn nộn xinh đẹp đáng yêu.
"Bệ hạ, bá tánh đều đang chờ hành lễ ngài!" Cao Thịnh lại đây xin chỉ thị.
Trân Trân bỗng nhiên hoàn hồn, sợ hãi mà lắc lắc đầu.
Lý Việt lại đùa dai cười, "Hành lễ đi.".
"Dạ!" Cao Thịnh xoay người đi phân phó.
Lý Trân Trân sợ tới mức rụt tay lại, muốn mặc lại quần áo chỉnh tề.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng hô "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lý Việt lại cười, nặng nề mà tiến vào tiểu huyệt Trân Trân.
Trong tiếng hành lễ vang dội, Trân Trân ngẩng cổ, "A ~~~" một tiếng run rẩy thét chói tai.
Lý Việt ôm chặt nàng, ngay từ đầu liền dùng sức đỉnh vào cửa tử cung, lần sau so với lần trước còn sâu hơn, Trân Trân khóc lóc cắn ngón tay mình.
Lý Việt ở bên tai nàng nói: "Bảo bối, kêu cho trẫm nghe, trẫm thích nghe con kêu?"
Trân Trân lắc đầu, không được, không được......
"Ngoại trừ trẫm thì không ai nghe thấy đâu, kêu cho trẫm nghe."
Trân Trân lại lắc đầu, Lý Việt dùng sức đánh lên mông nàng: "Tiểu dâm phụ, kêu lên nào!"
"A ~~~" Lý Trân Trân run lên, tiểu huyệt trực tiếp xoắn chặt côn thịt phụ hoàng, Lý Việt thở dốc, lại đánh lên mông nàng, "Dâm phụ! Hận không thể để tất cả bá tánh đều nghe được, hử? Tiểu dâm phụ!"
Lý Việt một bên đánh mông nàng, một bên tàn nhẫn thao nàng.
Bên ngoài vẫn liên miên vang lên tiếng hành lễ "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", kêu đến cực có tiết tấu.
Lý Việt trực tiếp cắm trong tiểu bức Trân Trân, thao hoa tâm, trên tay đánh thịt mông, tiếng "Bạch bạch" càng có tiết tấu, Trân Trân liền ngậm lấy ngón tay, xinh đẹp như búp bê Tây Dương, mềm mại mà rên rỉ: "Bệ hạ...... Bệ hạ ~~~ a...... Trân Trân là tiểu dâm phụ của bệ hạ ............ Trân Trân nguyện ý bị mọi người nghe được...... Trân Trân phải bị phụ hoàng thao...... Trân Trân phải bị bệ hạ thao...... A...... ưm a ~~~"
Trân Trân kẹp côn thịt phụ hoàng, ngẩng đầu nhìn Lý Việt, hỏi hắn: "Trân Trân có chặt không ạ?"
"...... Dâm phụ!" Lý Việt thở sâu, càng dùng sức đánh nàng, thao nàng, Trân Trân khóc thút thít: "Ưm a ~~~ Trân Trân chính là tiểu dâm phụ sao............"
Cao Thịnh lại đi tới: "Bệ hạ, ngài nên xốc màn xe lên rồi."
Trân Trân nghe được, lắc đầu: "Không được...... Không được...... Trân Trân không cho bổng bổng của phụ hoàng rời đi...... Phụ hoàng phụ hoàng...... Trân Trân sắp tới rồi...... Phụ hoàng...... hu hu...... Phụ hoàng............"
Lý Việt không chút khách khí mà rút côn thịt ra, đẩy Trân Trân ngồi trên đất, kéo màn xe nhìn về bá tánh bên ngoài.
Trân Trân khóc lóc bò tới dưới háng Lý Việt, há mồm ngậm lấy côn thịt vừa nóng lại vừa cứng, vừa ăn vừa khóc, duỗi tay sờ đến tiểu bức, lại không biết nên làm gì tiếp theo, nàng ngẩng đầu lên nhìn phụ hoàng.
Nhìn đến khuôn mặt anh tuấn của phụ hoàng, đây là phụ hoàng trong mắt mọi người, hai mắt nàng dần dần mê ly, nàng thật sự rất rất thích phụ hoàng.
Nàng dâm đãng không có gì nha, nàng không mặc quần áo cũng không có gì nha, phụ hoàng anh minh thần võ như vậy liền rất tốt.
Bên ngoài tiếng hô càng vang dội.
Trân Trân vươn lưỡi đỏ, vô cùng hưởng thụ mà liếm côn thịt phụ hoàng. Ánh mắt Lý Việt căng thẳng, cúi đầu liếc nàng một cái, nhìn đến bộ dáng nàng dâm đãng đôi mắt liền đen thui.
Là tiểu dâm phụ của Lý Việt hắn.
Vòng qua góc đường đằng trước, Lý Việt buông màn xe ngăn lại tiếng hô bên ngoài.
Trân Trân còn chưa lấy lại tinh thần, bỗng nhiên lại bị đẩy ra, nàng mê mang ngẩng đầu nhìn lên, Lý Việt nặng nề nói: "Xoay lưng lại quỳ xuống."
"......Hu hu hu......" Trân Trân vô cùng ủy khuất nhưng vẫn làm theo."
Lý Việt vẫn như cũ, trên cao nhìn xuống hỏi: "Muốn trẫm thao con?"
"Muốn ạ."
"Vậy con biết nên như thế nào rồi đó."
Trân Trân giơ tay gạt lệ, khóc một hồi lâu phụ hoàng cũng không để ý nàng, nàng đau lòng quay đầu lại nhìn Lý Việt, cầu: "Bệ hạ tới thao Trân Trân đi mà...... hức hức......"
"Thao chỗ nào của con." Lý Việt lạnh nhạt.
Trân Trân lại khóc: "Tiểu huyệt Trân Trân ...... huhu hu...... tiểu bức Trân Trân ............"
"Trẫm không nhìn thấy."
Trân Trân nằm trên mặt đất khóc, khóc lóc vươn đôi tay bẻ ra hai cánh hoa phấn nộn, lại quay đầu nhìn Lý Việt, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Bệ hạ thao Trân Trân...... hu hu hu......"
Lý Việt vẫn như cũ không dao động.
Trân Trân cúi đầu lớn tiếng khóc thút thít, rồi lại bỗng nhiên giơ lên ngẩng chiếc cổ xinh đẹp, rên rỉ một hơi dài: "A ~~~ bệ hạ ~~~"
Lý Việt ghé trên người Trân Trân, từ phía sau thao nàng, vừa thao vừa mắng nàng tao hóa.
Trân Trân khóc lóc dùng tiểu huyệt huyệt kẹp chặt côn thịt phụ hoàng, trong miệng mê loạn nói: "Trân Trân chính là tiểu tao hóa ...... Chỉ cần phụ hoàng thao Trân Trân...... A ~~~ bệ hạ ~~~ bệ hạ bắn đầy bụng nhỏ Trân Trân, được không? Được không? Bệ hạ ~~~ ô ô ô...... A...... ưm a......"
Lý Việt bị tiểu huyệt kẹp chặt, cuối cùng rốt cuộc bắn đầy một bụng nàng.
Dọc theo đường đi Lý Trân Trân trước sau bị hắn ôm trong ngực, dùng mọi cách đùa bỡn, chính là không cần côn thịt thao, sau khi tới Tây Sơn Lý Việt thế nhưng dùng yếm nhỏ nhét vào hoa huyệt nàng, nói: "Tiểu tao hóa nên như thế."
Trân Trân xấu hổ khóc lóc nhưng cái gì cũng không dám nói.
Lý Việt không quản người khác, xe ngựa hắn trực tiếp đi vào sân riêng, Cao Thịnh đưa áo choàng tới, hắn dùng áo choàng quấn chặt Lý Trân Trân cả người trần trụi đi vào trong điện.
Tìm được mặt gương, hắn buộc Lý Trân Trân nhìn chính mình trong gương, là như thế nào từ dưới thân lôi ra một chiếc yếm nhỏ.
Mặt Trân Trân đỏ đến muốn nhỏ máu, lại bị côn thịt phụ hoàng thao tiến vào.
Nàng còn có chút tức giận, phụ hoàng ức hiếp nàng.
Nhung mà phụ hoàng ôm nàng thao, đây là một trong những tư thế nàng thích nhất, nàng cái gì cũng không cần làm, chỉ cần bị phụ hoàng ôm thao là được, nàng chỉ cần hừ hừ vào tiếng.
Bổng bổng của phụ hoàng thô to nóng hôi hổi lấp đầy nàng, nàng đem phụ hoàng kẹp càng chặt, phụ hoàng ôm nàng đứng trước gương cho nàng nhìn bổng bổng phụ hoàng cắm vào cơ thể nàng như thế nào.
Trân Trân làm càn rên rỉ: "Phụ hoàng...... Phụ hoàng ~~~ Trân Trân thoải mái quá...... Ô ô ô...... Trân Trân kẹp chặt tiểu huyệt huyệt để phụ hoàng thoải mái...... ưm a ~~~bổng bổng của phụ hoàng thoải mái...... bổng bổng của phụ hoàng đang thao Trân Trân............"
"Tâm can bảo bối của trẫm." Lý Việt cũng nhìn Trân Trân trong gương, dưới thân một chút so một chút càng dùng sức, cúi đầu hôn sườn mặt Trân Trân.
"Phu quân...... Thao thiếp...... Phu quân ~~ tướng công ~~ Trân Trân sướng lắm! Tướng công...... Ô ô ô...... Thao cắm thiếp...... A ~ưm a ~~~"
Lý Việt cắn lỗ tai nàng: "Thao Kiều Kiều của trẫm là sướng nhất."
"Muốn cùng phu quân cùng nhau...... A...... ưm a...... A ~~~ phụ hoàng bắn............ huyệt huyệt Trân Trân chứa thật nhiều long tinh của phụ hoàng ...... nóng quá...... Phụ hoàng, phụ hoàng......"
Lý Việt ôm chặt nàng, cảm nhận nàng co rút sau cao trào, đem tất cả long tinh bắn vào tiểu huyệt nàng.
Hắn không rút côn thịt ra, liền tiếp tục tư thế này Lý Việt ôm Lý Trân Trân tới bên cửa sổ đè nàng tiếp tục thao.
Lý Việt một bên thao một bên hôn vành tai nàng, nhẹ giọng nói: "Bắn đầy bụng con để con sinh tiểu hoàng tử cho phụ hoàng."
"Trân Trân muốn sinh tiểu hoàng tử, a ~ phụ hoàng ~ phụ hoàng ~~ a ~~ưm a...... Trân Trân thích bổng bổng của phụ hoàng~~cứng cứng~~ thô to ~ thao Trân Trân chảy đầy nước~~ a...... ưm a ~~~"
Cao Thịnh cùng Liễu Nhứ canh giữ trước cửa liếc nhau, tiếp tục cúi đầu canh giữ, đêm vừa mới bắt đầu thôi.
Lemon: sau hơn hay tuần vật vã thi tiếng anh thì cuối cùng tui cũng đã trở lại rồi đây. 😊
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...