Edit: Tiểu Vũ YY (c này các bạn nên đội mũ bảo hiểm trước nha)
"Lâm tiểu thư, nên ăn cơm chiều."
Người hầu bưng tới đồ ăn phong phú, có rất nhiều món màu sắc tươi đẹp bày trên bàn, cảnh đẹp ý vui.
Lâm Tiêu Tiêu nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Mép giường còn đặt bàn nhỏ để thức ăn từ trưa, mỗi đĩa đều còn y nguyên như lúc ban đầu, chưa đụng một đũa.
Khi mới bị giữ lại, Lâm Tiêu Tiêu không có nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Cô cho rằng Phó Hi cũng chỉ là tức giận khi bị va chạm lòng tự tôn đàn ông, tựa như món đồ chơi bị kẻ khác xâm phạm, dỗ dành ngọt ngào sẽ xong, rốt cuộc cô đã lầm.
Quan hệ của bọn họ từ lúc nào trở nên không bình thường như vậy? Đến khi bị nhốt lại trong phòng, thời gian bất tri bất giác trôi qua, cô mới ý thức được, hắn thật sự —— hắn thật sự không nghĩ tới sẽ thả cô đi.
Vì thế Lâm Tiêu Tiêu bắt đầu tuyệt thực, cho dù dạ dày đói đến quặn đau, cô cũng cự tuyệt ăn cơm.
Đêm hôm đó, Phó Hi vội vàng vào phòng.
Hắn đứng lặng ở mép giường, nửa là đau lòng nửa là giận dữ hỏi: "Vì cái gì không ăn cơm?"
Đã gần 0 giờ, Lâm Tiêu Tiêu vốn mơ mơ màng màng mà ngủ rồi, bị thanh âm của hắn làm bừng tỉnh, cô lười phản ứng hắn, đơn giản lật người qua, đưa lưng về phía hắn.
Hầu gái bưng tới một chén cháo cá lát nóng hầm hập, Phó Hi tiếp nhận chén, hướng mép giường ngồi xuống, như là muốn tự mình đút cô ăn.
Hắn dùng dọng nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con nói: "Em không phải rất thích cháo cá lát sao, nếm thử xem."
Trong không khí tràn ngập mùi thơm đồ ăn, trắng trợn câu dẫn con sâu tham ăn trong bụng cô.
Trong ổ chăn, Lâm Tiêu Tiêu dùng tay ấn ấn dạ dày đang quặn lên, tự thôi miên chính mình mà lặp đi lặp lại: Ta không đói bụng, một chút cũng không đói bụng!
"Muốn anh trói em lại rồi đút?"
"......" Lâm Tiêu Tiêu một chút cũng không nghi ngờ, người như hắn sẽ làm như vậy, chậm rì rì mà ngồi dậy.
Cô đã thay một bộ áo ngủ, vài cái cúc tuỳ ý mở rộng, da thịt trắng muốt loã lồ, tàn lưu ấn ký màu đỏ tím sau hoan ái.
Thấy cô chịu ngồi dậy, biểu tình trên mặt Phó Hi hòa hoãn một ít.
Hắn múc một muỗng cháo, vụng về mà thổi thổi, thật cẩn thận mà hướng về miệng của Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu lẳng lặng mà nhìn hắn, giơ tay lên, đẩy nghiêng bát cháo trên tay hắn.
Chén bị rơi xuống, cháo bên trong văng đầy đất, còn có một ít dính trên tay Phó Hi.
Cô cho rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ được hắn vậy mà bình tĩnh gọi người hầu tới lau sạch sàn nhà, lại phân phó phòng bếp bưng một chén mới lại đây.
Phó Hi cười như không cười: "Anh có rất nhiều thời gian bồi em."
Lâm Tiêu Tiêu cũng rất quyết tâm, hắn bưng tới một lần, cô liền đẩy ra một lần —— bọn họ cực kỳ trẻ con mà giằng co.
Đến cuối cùng, mép giường, sàn nhà, nơi nơi đều là vết tích của cháo, cùng với một ít mảnh vỡ của chén.
"Tiêu Tiêu." Phó Hi trầm giọng nói, "Trên đời này có rất nhiều loại phương pháp, có thể làm một người bốc hơi."
Lâm Tiêu Tiêu cười lạnh đón nhận tầm mắt của hắn: "Anh muốn giết tôi sao?"
"Bác trai bác gái hẳn là đang ở thành phố A đi." Đồng tử màu đen của hắn dưới ánh đèn càng thêm thâm trầm, phảng phất giống như hồ nước màu đen sâu không thấy đáy.
Nhắc tới cha mẹ của mình, Lâm Tiêu Tiêu không thể nào bảo trì bình tĩnh được nữa: "Phó Hi, anh muốn làm gì!" Cô túm chặt áo sơmi trên ngực hắn, dùng ngữ khí hung tợn nhất trong cuộc đời của mình, cảnh cáo: "Họ Phó! Anh dám đụng đến một sợi lông tơ của ba mẹ tôi, tôi nhất định sẽ giết anh!"
"Chỉ cần em đáp ứng gả cho anh, tất cả những gì em đang lo lắng đều sẽ không phát sinh." Phó Hi giống như là một thợ săn bình tĩnh, từng bước ép sát, bàng quang nhìn con mồi giãy giụa, chờ đợi nó bất lực đầu hàng.
Hắn thật sự điên rồi......!Thế nhưng dùng tính mạng của cha mẹ để áp chế cô? Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Đột nhiên, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu.
Dù sao cũng không có máy phát hiện nói dối, trước cứ đáp ứng để bình ổn hắn.
Chỉ cần hắn buông bỏ sự phòng bị, cô mới có cơ hội đào tẩu, không phải sao?
Suy nghĩ đã thông, Lâm Tiêu Tiêu mở miệng trầm giọng: "Được."
"Cái gì?" Có lẽ là không dự đoán được cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, Phó Hi nao nao.
"Tôi đáp ứng gả cho anh." Lâm Tiêu Tiêu lặp lại một lần.
Phó Hi đột nhiên chồm tới, siết chặt cô vào trong ngực.
Hắn không nói gì, tiếng tim đập cuồng loạn lại thông qua ngực hắn truyền tới.
Lâm Tiêu Tiêu bị hắn dùng sức mà cánh tay phát đau, cô đang muốn mở miệng xin hắn nhẹ một chút, hắn đã chủ động buông lỏng ra.
Phó Hi móc di động, ấn vài cái, rồi đưa tới bên môi Lâm Tiêu Tiêu: "Em lặp lại lần nữa."
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn thấy, trên màn hình di động là giao diện ghi âm.
Cô ngẩng đầu xem, trong ánh mắt của Phó Hi mang sự chấp nhất như trẻ con.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải lặp lại lần thứ ba, nói: "Tôi, Lâm Tiêu Tiêu đáp ứng gả cho Phó Hi."
Phó Hi xác nhận đã ghi âm xong, đôi mắt màu đen sáng lấp lánh đầy tinh thần, liếc mắt một cái là có thể rõ ràng cảm thấy sự vui mừng của hắn.
"Qua mấy ngày nữa là Tết Trung Thu, trung thu hàng năm, em cùng Lâm Bạch Thuật đều sẽ về nhà ăn tết với ba mẹ.
Năm nay......" Lâm Tiêu Tiêu một bên đánh giá thần sắc của hắn, một bên thăm dò nói.
Cô muốn biết sau khi đáp ứng điều kiện, hắn có thể hay không thả cô đi.
"Anh ngày mai liền phái người đi đón bác trai bác gái." Phó Hi xốc chăn, chui vào.
Lâm Tiêu Tiêu bây giờ chỉ cần tới gần hắn, hai chân liền không tự chủ được mà run lên, mấy ngày nay thật sự là bị lăn lộn thảm không tả xiết.
"Đừng nhúc nhích, để anh bình tĩnh lại một chút." Phó Hi ôm lấy cô, rõ ràng cảm thấy người trong ngực đang khẩn trương đến cứng lại.
Hắn cúi đầu, hôn lên tóc cô, thỏa mãn nói, "Yên tâm, hôm nay không chạm vào em."
"Vậy tay anh đang làm gì?"
Tay phải hắn linh hoạt mà mở nút áo, với vào xoa xoa vú lớn.
Phó Hi cười nhẹ nói: "Anh nghe tiếng chúng nó kêu gọi."
Lâm Tiêu Tiêu trợn trắng mắt cá chết.
Ngày hôm sau, Phó Hi đem điện thoại trả lại cho cô.
Lâm Tiêu Tiêu lấy điện thoại về, đầu tiên là gọi ngay cho Lâm mẹ.
Phó Hi ngồi ở sô pha, cúi đầu thưởng thức trà trong yay, trầm giọng nói: "Sáng sớm anh đã phái người đi đón ba mẹ, lúc này chắc là sắp tới rồi."
"Ba mẹ em đều không quen anh, sao lại chịu đi theo người của anh?" Điện thoại còn chưa có ai tiếp, vững vàng mà vang âm thanh "Đô......!Đô......".
Lâm Tiêu Tiêu một bên cầm di động, một bên hỏi hắn, "Không phải là anh trói bọn họ tới à?"
Phó Hi vừa muốn trả lời, điện thoại liền thông.
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay cô, ý bảo yên tâm.
Lâm Tiêu Tiêu lúc này không chú ý đến động tác của hắn, vừa nghe được giọng nói của Lâm mẹ, cái mũi liền đau xót, thiếu chút nữa liền khóc ra.
Cô tận lực khắc chế cảm xúc, kéo nụ cười nói: "Mẹ, hai người hiện tại đang ở đâu nha?"
"Đang trên đường cao tốc, con bé chết tiệt, có bạn trai cũng không nói cho ba mẹ biết.
Còn đột nhiên muốn kết hôn, không phải con mang thai chứ hả?" Điện thoại kia đầu có chút ồn ào, nhưng giọng nói của Lâm mẹ vẫn vang dội truyền tới.
Lâm Tiêu Tiêu tức khắc cảm giác đầu mình đang phình to, cô dùng khẩu hình hỏi Phó Hi: Anh rốt cuộc đã nói gì?
Phó Hi hướng cô cười cười.
"Sao không nói lời nào, trời ạ, không phải bị mẹ nói trúng rồi đi, thật sự mang thai? Mấy tháng, đi bệnh viện kiểm tra chưa? Bạn trai có đáng tin cậy không? Người nhà hắn làm gì, nhà hắn biết con mang thai sao?"
Câu hỏi tới tấp của Lâm mẹ trào ra, Lâm Tiêu Tiêu căn bản tìm không thấy cơ hội chen vào, đành phải chờ bà một hơi nói xong, mới giải thích: "Mẹ, con không mang thai!"
"A? Không mang thai à......" giọng nói của Lâm mẹ nồng đậm nuối tiếc, "Ngày hôm qua mẹ và ba thức suốt đêm tra tư điển, đã nghĩ xong tên đứa nhỏ rồi."
Lâm Tiêu Tiêu cạn lời.
Không muốn tiếp tục cái đề tài này, cô hỏi ngược lại: "Ba mẹ sắp đến nơi chưa?"
Lâm mẹ hỏi tài xế, trả lời: "Còn chừng nửa......"
Lời nói còn chưa dứt, một tiếng đập thật lớn truyền tới, đâm cho cô ù hết tai.
Lâm Tiêu Tiêu choáng váng, vội la lên: "Mẹ! Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Điện thoại kia im lìm không người trả lời.
"Mẹ?"
"Mẹ!?"
Thấy bộ dáng sắp khóc của cô, Phó Hi đi đến bên người, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ không nói nữa......!em mới vừa nghe được âm thanh va chạm, giống, giống như là đâm xe......"
Câu nói như rút cạn hết sức lực của Lâm Tiêu Tiêu, nước mắt tràn mi rơi xuống.
Hai mắt đẫm lệ mông lung mà túm chặt cánh tay Phó Hi, bất lực nói, "Làm sao bây giờ? Vạn nhất là tai nạn làm sao bây giờ?"
"Trước đừng có gấp, giao cho anh." Phó Hi đi đến trên ban công gọi mấy cuộc điện thoại.Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn nghe di động, không dám ngắt, nhưng bất luận cô khóc lóc khẩn cầu như thế nào, điện thoại kia trước sau đều không có người trả lời.
"Alo?" Không biết qua bao lâu, trong điện thoại truyền đến âm thanh xa lạ của đàn ông.
"Alo!" Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, "Ba mẹ tôi có sao không?"
"Xin lỗi, tôi là cảnh sát, khi chúng tôi tới hiện trường, ba người trong xe, tất cả đã không còn dấu hiệu của sự sống......"
Lâm Tiêu Tiêu đứng ở nơi đó, trên mặt nháy mắt mất màu sắc, máu như bị hút khô.
Di động từ tay rớt xuống, đập xuống chân, làn da đỏ một mảnh, nhưng cô không có một chút phản ứng.
Nghe được động tĩnh, Phó Hi bước nhanh trở về.
Hắn nhìn đến chính là khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của Lâm Tiêu Tiêu, cô ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, yếu ớt tuyệt vọng, phảng phất tùy thời sẽ ngã xuống.
"Tiêu Tiêu?"
Nước mắt che kín tầm nhìn, cô mơ mơ hồ hồ nhìn đến thân ảnh người đi tới, chắc là Phó Hi.
Cô không nghe được bất luận âm thanh gì nữa, phảng phất bị ném vào một cái hố chân không, hư vô, trống rỗng, không còn gì cả.
Trái tim đau đớn, mỗi một lần nhảy lên, đều như là nhảy trên bàn đinh.
Cổ họng khô rát, máu toàn thân lưu động.
"Tiêu Tiêu, đừng làm anh sợ."
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt, một chuỗi nước mắt lại rào rạt rơi xuống.
Cô nhìn phía hắn, mang theo hận ý: "Ba mẹ tôi đã không còn, hiện tại vừa lòng chưa?"
"Em đang nói cái gì, đây không phải là kế hoạch của anh." Trạng thái bây giờ của cô làm hắn kinh hãi, câu hỏi này lại càng làm cho hắn hoảng hốt.
"Như thế nào? Không phải lỗi của ngươi?" Lâm Tiêu Tiêu quỷ dị mà cười rộ lên, "Vốn bọn họ có thể yên ổn ở nhà, chờ Tết Trung Thu đoàn tụ.
Nếu không phải ngươi giam ta lại, nếu không phải ngươi một hai phải đem bọn họ tới đây, chuyện này sẽ xảy ra sao?"
"Mẹ luôn lải nhải, chỉ vì lo lắng ta không gả được, luôn muốn giới thiệu đối tượng này nọ cho ta.
Chính là từ nay về sau, ta không thể nào được nghe giọng nói của bà được nữa."
"Ta đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, ba vẫn luôn trộm gửi tiền cho ta.
Thời ta còn đi học, vì tiết kiệm từng đồng phí chuyển khoản ngân hàng, mỗi lần đều cưỡi chiếc xe đạp cũ nát đi ra ngoài.
Chiếc xe kia đã mười mấy năm, thân xe đều sắp rớt, vẫn luyến tiếc tiền đổi một chiếc.
Ông lúc nào cũng thầm lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ gửi tiền cho ta, sợ ta sống một mình không tốt......"
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Lâm Tiêu Tiêu rõ ràng rất thương tâm nhưng lại treo ý cười trên môi.
Cô từng bước tới gần hắn, gằn từng chữ một mà nói: "Phó Hi, ngươi cũng giết ta đi."
"Thật xin lỗi......!anh......" Phó Hi thật chưa bao giờ lộ ra biểu tình thất thố như bây giờ.
"Nếu không sớm hay muộn ta cũng sẽ giết ngươi." Cô nói với hắn.
Ánh mắt vô hồn lạnh lẽo, mang theo hận ý ngập trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...