Tóc mai mướt mồ hôi lộn xộn dính lên mặt nàng,đôi mắt mị hoặc mê người,mái tóc đen dài con dính trên ngực hoàng đế , cùng bím tóc của hắn giao triền ở bên nhau.
Hoàng đế cũng thở hổn hển, trên mặt là sự sảng khoái và thỏa mãn, tấm lưng gầy nhưng rắn chắc của hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ bụng rắn chắc dán chặt lên bụng nhỏ mềm mại của Đoan Tĩnh, tiếp xúc thân mật đến mức không có thứ gì cản trở khiến hắn sướng muốn lên đỉnh.
Hắn cố gắng đè ý định muốn bắn xuống, tiếp tục xâm chiếm vào cái miệng nhỏ đang ngậm chặt sâu bên trong kia.
Hắn có một dự cảm mãnh liệt, nếu hắn cắm vào đó hắn sẽ có thể hưởng thụ được cực lạc nhân gian.
Bây giờ cái miệng nhỏ kia chỉ mút cắn quy đầu thôi đã khiến hắn sướng đến xương cốt tê rần, nếu mà cắm vào, chắc cả đời này hắn sẽ không thể quên được tư vị hôm nay được nếm trải.
Nhưng hoàng đến chỉ vừa mới bắt đầu vào giai đoạn tiến công thôi, đã bị Đoan Tĩnh đánh gãy, nàng ôm chặt hắn, nước mắt rơi không ngừng, không một tiếng động làm ướt bả vai của hoàng đế.
Tiếng khóc nức nở của nàng đã trở nên khản đặc , tiếng nấc nghẹn ngào, nàng chỉ biết nhỏ giọng cắn ngón tay rầm rì, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng,nhìn vô cùng đáng thương.
Tiếng khóc của nàng làm cho hoàng đế vô cùng bất đắc dĩ, cả bả vai của hắn đều ướt dầm dề, khi thấy nước mắt của nàng có xu hướng chảy ngập Thừa Càn cung, hoàng đế chỉ đành bất mãn dừng động tác ra vào lại, côn thịt xoay vòng cọ xát trong hoa tâm để giảm ngứa, sau đó hắn nhìn về phía nàng.
Mắt nàng đã sưng lên, đầu mũi đỏ ửng, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào một tiếng, mềm mại giống như một chú thỏ đáng thương, Khang Hi thấy vậy , sự tức giận cũng hoàn toàn biến mất, kiên nhẫn dỗ dành, " ! ! Đừng khóc, con muốn thế nào?Nói.
"Cặp mắt sưng húp của Đoan Tĩnh ngước lên nhìn hắn, thút tha thút thít cầu xin" Có thể đừng dưới mí mắt của Hoàng ngạch nương làm loại chuyện này được không!.
"Khang Hi trầm mặc, sau đó than nhẹ, hắn giữ nguyên tư thế này bế nàng từ trên mặt đất lên , hạ thân vẫn để trong hoa huyệt ấm âp chặt chẽ của Đoan Tĩnh, không nỡ rời xa.
Hắn liếc mắt nhìn quanh điện một vòng, sau đó ôm Đoan Tĩnh bước về phía một một cây cột điện.
Trong lúc di chuyển hắn cũng không buông tha cho nàng, thỉnh thoảng hắn sẽ đè eo của Đoan Tĩnh xuống, để côn thịt hắn va chạm với hoa tâm của nàng, giảm cơn ngứa vì không được cắm rút kịch liệt.
Có cây cột che chắn quả nhiên không còn nhìn thấy linh cửu của Đồng Giai Hoàng hậu nữa, thần kinh căng thẳng của Đoan Tĩnh cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Khang Hi cúi người đặt Đoan Tĩnh xuống đất tiếp, tính tiếp tục dùng tư thế truyền thống thao nàng, nhưng lưng Đoan Tĩnh vừa mới chạm đất , nàng đã kêu thảm một tiếng, hai tay ôm chặt lấy người hoàng đế, không chịu buông tay.
Hoàng đế nhíu mày " Còn muốn quậy nữa?"Đoan Tĩnh đã không còn sức lức nháo loạn nữa, nàng lắc đầu, hốc mắt ứa nước, vẻ mặt khiếp đảm nhìn hoàng đế, đáng thương nói" Mặt đất cứng, con đau! "Hoàng đế híp mắt " Sao có thể yếu ớt như vậy!.
"Hắn chưa nói hết câu, nghiêng đầu đã thấy trên tấm lưng tuyết trắng của nàng là những mảng xanh tím chằng chịt kéo dài khắp lưng, mỗi một cái đều là ấn ký hắn va chạm mà thành.
Làn da Đoan Tĩnh vốn đã cực non mềm, chỉ cần đụng nhẹ đã để lại dấu vết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...