Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


Hắn chần chừ nói: "Nhưng mà, Tam tỷ tỷ, chỉ có mình tỷ! ! " Đoan Tĩnh vỗ vai hắn, an ủi nói: "Yên tâm đi, theo thông lệ mỗi ngày tỷ chỉ cần cùng nhóm phúc tấn khóc tang một lần mà thôi, lúc rảnh còn có thể nghỉ ngơi một chút.

Nếu so sánh với đệ, thì canh thêm một đêm nữa vẫn dư sức.

" Tứ a ca nhấp môi gật đầu, bước chân chậm rãi rời đi.

Đoan Tĩnh nhìn hắn rời đi, vô cùng cảm khái.

Người đệ đệ này đối với Đồng Giai hoàng hậu vô cùng chân thành và hiếu thảo, đáng tiếc có được tất có mất, bên này tình thân sâu đậm, bên kia lạnh nhạt thờ ơ.

Nhớ tới những chuyện sau này xảy ra giữa tứ a ca và Đức phi, Đoan Tĩnh chỉ có thể lắc đầu.

Nghĩ đến người làm con nếu muốn cùng cha mẹ hòa thuận sống chung,thì vẫn cần chút duyên phận.

Nghĩ đến đây, Đoan Tĩnh không thể tránh khỏi nhớ tới chuyện của mình, tự giễu cười.

Bất quá chó chê mèo lắm lông thôi.

Tình cảm mẫu tử của Dận Chân nhạt nhòa, tình cảm phụ tử của nàng cũng như thế mà thôi.

Đêm càng lúc càng khuya, Đoan Tĩnh trầm mặc quỳ đốt vàng mã.


Bỗng nhiên, liền nghe thấy cửa điện khẽ nhúc nhích.

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng động này từ đâu mà ra?Da đầu Đoan Tĩnh có chút tê dại.

Rốt cuộc nàng vẫn còn là nữ hài tử, những ý tưởng kỳ quái vẫn luôn xuất hiện trong đầu, lông tơ không tự giác dựng lên.

Đáng tiếc cung nhân trong điện đã sớm bị tứ a ca tống cổ sạch sẽ.

"Ai?" Đoan Tĩnh đánh bạo quay đầu lại nhìn.

Không còn tiếng động nữa.

Đoan Tĩnh nhăn nhăn mày, miệng mím thành một đường, thuận tay từ bên cạnh linh cửu cầm lấy cái giá cắm nến xuống, hướng tới cửa thật cẩn thận đi đến.

Nàng nghiêng người tránh ở phía sau cửa, tính thử đẩy nửa cánh cửa ra.

Đột nhiên chóp mũi ngửi được mùi rượu nồng nặc, một bóng người cao lớn ở cửa, thuận theo động tác mở cửa của nàng, bóng người kia lập tức nhào vào.

"A!" Đoan Tĩnh hét lên một tiếng, dùng sức đem giá cắm nến đập vào người trước mặt.


Đáng tiếc sức nàng yếu, độ chính xác không được tốt lắm.

Người tới thấy có vật tấn công chính diện mình, thuận tay nâng cánh tay lên đỡ , giá cắm nến vừa lúc nện ở trên cánh tay hắn , rồi sau đó lăn xuống mặt đất.

Người nọ ăn đau ' tê ' một tiếng, thực mau liền khống chế đầu sỏ gây tội.

Đoan Tĩnh bị người này trở tay gắt gao đè ở trên cửa điện.

"Tìm đường chết sao?" Người này ngữ khí lạnh băng mang theo phẫn nộ.

Đoan Tĩnh híp mắt nương theo ánh đèn mờ mờ trong phòng, lúc này mới thấy rõ, thì ra là hoàng đế.

Hoàng đế?!Sau khi Đoan Tĩnh phản ứng lại thì vô cùng hoảng loạn, ra sức đẩy hắn ra.

Hoàng đế cao to lực lưỡng, theo lý Đoan Tĩnh phản kháng không được, nhưng hôm nay hắn uống có hơi nhiều rượu cho nên toàn thân đầy mùi rượu, phản ứng cũng có chút chậm chạp.

Nhất thời không chú ý bị Đoan Tĩnh đẩy về phía sau, lảo đảo vài bước, thuận thế dựa vào trên cột điện ở phía sau.

Đoan Tĩnh thấy thế không biết phải làm sao cho phải, lo lắng xoa nắn đôi tay mình.

Sau một lúc lâu thật cẩn thận mà kêu một tiếng: "Hoàng, Hoàng A Mã, ngài! ! Không có việc gì chứ?" Hoàng đế dựa ở trên cột điện, hai mắt nhắm lại, giống như bị say đến choáng váng,đã ngủ luôn rồi.

Đoan Tĩnh thấy thế hơi thả lỏng người, rón ra rón rén mà xoay người, nhẹ nhàng kéo cửa điện ra, muốn trốn đi.

Nàng thả chậm bước chân, nỗ lực không phát ra tiếng vang, miễn cho hoàng đế chú ý đến.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận