Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


Hoàng đế thấy thế ánh mắt tối lại,bước nhanh lại gần nàng.

Đoan Tĩnh gấp đến mức phải la lên: "Hoàng A Mã đừng tới đây, nhi thần, để nhi thần mặc tốt xiêm y rồi mới nói chuyện cùng ngài được không?"Hoàng đế nghe vậy ánh mắt sâu thẳm, cong nhẹ khóe môi, ngữ khí lạnh băng, "Không cần thay.

Như vậy cũng tốt, thuận tiện để trẫm kiểm tra thực hư.

"Nói xong hắn đẩy rèm châu ra, sải bước tới gần giường nàng, bàn tay to vén rèm ra, cúi người về phía nàng.

Đoan Tĩnh thấy thế, bị dọa không ngừng lùi về phía trong giường, đôi chân trắng nõn không ngừng đạp loạn, "Đừng, đừng tới đây!"Nhưng giường chỉ lớn được bao nhiêu đó, nàng có thể trốn đi đâu được?Hoàng đế cúi người, tay nắm lấy cằm nàng, ngữ khí lạnh băng, "Con kêu to lên, để Triệu Giai thị cũng nghe được.

"Đoan Tĩnh nghe vậy rúc lại một chỗ không dám nhúc nhích.

Đúng vậy, ngạch nương đang ở cách vách, thanh âm lớn một cũng sẽ đem bà đánh thức, nếu bà gặp được cảnh tượng này, nói không chừng ngay sau đó liền sẽ ngất ngây tại chỗ, mà hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua nàng.


Đoan Tĩnh thấy bộ dạng này hoàng đế, chắc đã đoán được chuyện gì đó rồi.

Chuyện mà nàng đã cố gắng che giấu bị phát hiện rồi.

Sắc mặt Đoan Tĩnh trắng bệch, nàng cắn môi, không dám lớn tiếng nữa.

Hoàng đế nắm cằm Đoan Tĩnh, nhìn bộ dáng đáng thương này của nàng, lần đầu tiên hắn nhìn rõ khuôn mặt này.

Lông mi nhỏ dài, mũi quỳnh, đôi mắt đẹp, cái miệng nhỏ đỏ bừng,đúng là tuyệt thế mỹ nhân, nơi nào cũng tinh xảo.

Nhưng hắn không kịp đánh giá mỹ mạo của nàng quá nhiều, hắn hiện tại chỉ muốn xác minh nàng có phải là tiểu cung nữ ngày ấy không!Hắn một tay đem nàng ấn ở trên giường, một tay kia men theo bụng nhỏ trơn bóng của nàng với vào sa y, muốn sờ vào trong.

Đoan Tĩnh nỗ lực giãy giụa, "Đừng, đừng như vậy! ! Hoàng A Mã, là con, không cần sờ nữa, là con! ! " Đoan Tĩnh thấp giọng cầu xin.

Nhưng hoàng đế căn bản không để ý tới lời của nàng, hôm nay hắn nhất định phải tự mình xác nhận mới bằng lòng bỏ qua.


Hắn một tay chế trụ đôi tay đang giãy giụa của nàng, một tay xé rách sa y trên người, chỉ nghe được một tiếng rẹt, y phục trên người Đoan Tĩnh đã bị rách thành từng mảnh nhỏ.

Đoan Tĩnh vội vàng khép hai chân lại,, không ngừng cầu xin: "Hoàng A Mã, cầu ngài, đừng như vậy! ! "Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, hắn đè người xuống, bao phủ ở phía trên Đoan Tĩnh, một tay dùng sức đem hai tay nàng ấn trên đỉnh đầu, một tay dùng sức tách hai chân đang khép lại của nàng ra.

Một người thì dùng sức khép lại, còn một người thì dùng sức tách ra.

Đoan Tĩnh cùng hoàng đế giằng co với nhau, thẳng đến khi sức lực của nàng hoàn toàn mất đi, hai chân không chịu khống chế bị hoàng đế mở ra khe hở, tận dụng điều đó, hoàng đế đem chân chen vào giữa hai chân nàng, dùng sức tách ra.

"A! ! " Đoan Tĩnh rên rỉ, rốt cuộc vô lực ngăn cản.

Hoàng đế vươn tay thăm dò vào nơi tư mật của nàng, xúc cảm trơn bóng,trơn trượt ôn nhuận, chính xác là Bạch Hổ, hoàng đế ngẩn người.

Sau đó hắn vẫn chưa từ bỏ ý định cúi người tới gần, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hoa huyệt của Đoan Tĩnh, hoa huyệt hình dạng hoàn mỹ này, màu sắc phấn bạch, mê người đến cực điểm, hoàng đế chưa từng gặp qua cảnh đẹp như vậy.

Nhưng hắn không có thời gian thưởng thức, vươn ngón tay đẩy hai cánh hoa đỏ bừng của Đoan Tĩnh ra, không có màng ngăn trở, hai ngón tay mạnh mẽ đâm mạnh vào bên trong tìm kiếm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận