Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


Sau này, khi nàng nghe từ trong miệng cung nữ biết nguyên nhân tại sao Khang Hi đến đây thì âm thầm hối hận không thôi.

Sớm biết vậy, nàng đã đổi thời gian tặng lễ, ai ngờ việc này lại khiến mọi chuyện xảy ra phản ứng dây chuyền liên tiếp, Đoan Tĩnh hối hận cắn môi.

Đột nhiên, nàng nghe tiếng ồn ào ngoài cửa, Lục Y cố ý nâng cao thanh âm hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường.

""Chủ tử các ngươi đang ở đâu?""Khởi bẩm Hoàng Thượng, công chúa đã! ! Ngủ rồi.

"Khang Hi nghe vậy cho vẫy lui mọi người: "Các ngươi im lặng chút, trẫm vào xem con bé.

"Dứt lời một mình bước vào cửa phòng.

Đoan Tĩnh nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng nằm nghiêng người,nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hiện giờ thánh giá đã đến đây, giả vờ cũng phải nhìn sao cho thật hoàn toàn.

Khang Hi thả nhẹ bước chân, đẩy rèm châu ngăn cách ra, bước vào nội thất.


Liền thấy thiếu nữ với đường cong duyên dáng đang nằm ở trên giường, một tấm chăn mỏng đước đắp lên người, chăn gấm làm bằng tơ lụa tinh xảo vắt ngang eo nàng, chỉ cần liếc mắt một cái là biết cái eo này có bao nhiêu thon gọn, nhỏ đến mức một cánh tay cũng có thể ôm hết.

Mái tóc đen dài xỏa tung trên giường, sợi tóc dừng ở trên da thịt tuyết trắng lộ ra sau lớp trung y trong thật kiều diễm, theo quần áo nhìn lại, là chiếc cổ trắng giống như bạch ngọc, vành tai nhỏ xinh, trên đôi má non mềm là lông tơ tinh tế.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm voan chiếu lên trên người mỹ nhân đang ngủ , dịu dàng uyển chuyển, lười biếng phóng khoáng.

Bước chân Khang Hi hơi khựng lại, ngay sau đó chậm rãi tới gần giường.

Bởi vì Đoan Tĩnh quay mặt vào trong cho nên hắn không thấy rõ khuôn mặt nàng, chỉ nhìn thấy sườn mặt tinh tế, cùng lông mi nhỏ dài đang rung động! ! Khang Hi nhìn chằm chằm hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên, bản lĩnh giả bộ ngủ này thật sự có chút kém cỏi.

Nhưng hắn cũng không chọc thủng, chỉ cảm thấy hài tử hắn chưa bao giờ để ý đến này thực sự có chút thú vị.

Tìm mọi cách tránh hắn, hiện giờ cư nhiên còn ở trước mặt hắn giả bộ ngủ, thật sự thú vị.

Trầm mặc, tĩnh mịch.

Tâm Đoan Tĩnh như bị treo trên cao, lo sợ bất an.


Tim đập càng lúc càng nhanh, lúc Đoan Tĩnh cảm giác mình không thể nào giả vờ được nữa, thì đột nhiên, một con bàn tay to xoa bên hông nàng.

Đoan Tĩnh nhớ tới ngày ấy chính bàn tay to này gắt gao nắm lấy eo nàng, thân thể không khỏi run rẩy, ngay sau đó nàng vội vàng cắn môi dưới, đem đôi mắt nhắm chặt lại, giống như hành động bịt tai trộm chuông kiên quyết không chịu mở.

Mà Khang Hi giống như không có chú ý tới, bàn tay to nắm lấy chăn gấm mỏng bên hông Đoan Tĩnh, chậm rãi kéo dọc theo eo nàng lên trên, kéo thẳng tới độ cung tốt đẹp trước ngực nàng rồi mới dừng lại, tinh tế chỉnh chăn lại cho nàng.

Mãi cho đến khi nghe người ở mép giường xoay người, tiếng bước chân càng đi càng xa.

Đoan Tĩnh mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận thả lỏng trái tim đang đập thình thịch trong lòng ngực.

Còn may.

Thì ra là muốn giúp nàng dịch chăn mà thôi,là nàng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Thật may là Hoàng A Mã không biết nàng chính là tiểu cung nữ ngày ấy, chỉ xem nàng như nữ nhi của hắn thôi.

Sợ nữ nhi cảm lạnh, vì nữ nhi dịch chăn cũng là chuyện thường tình, chỉ là tấm lòng của một người cha mà thôi.

Đoan Tĩnh miên man suy nghĩ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận