Cho dù là Vệ thứ phi đẹp nhất hậu cung cũng không bì kịp.
Nhưng có lẽ bởi vì Tam công chúa lúc nào cũng cúi đầu không nói lời nào, cũng có lẽ là mọi người đã có thói quen bỏ qua nàng, nên không ai phát hiện ra rằng, Tam công chúa đã là lặng lẽ nở rộ từ lúc nào , mỹ lệ đến rung động lòng người.
Phảng phất như ngọn gió ôn nhu trên núi , lại như đóa hoa sen thẹn thùng trên sông , chọc người thương yêu và muốn chiếm hửu nàng.
Thanh Chi cảm thấy nếu mình sinh ra là nam nhân, tất nhiên sẽ muốn độc chiếm phong cảnh tuyệt đẹp này cho riêng mình, đáng tiếc vẻ đẹp trước mắt này chỉ có một mình nàng ấy thưởng thức mà thôi.
Tặng lễ xong, Đoan Tĩnh liền xoay người cáo lui.
Thanh Chi đem đai buộc trán dâng đến trước mặt Hoàng quý phi, Hoàng quý phi vuốt ve hoa mẫu đơn sinh động như thật này, không khỏi than thở, "Tam công chúa đúng là có tâm, trước kia cũng luôn như vậy, đồ vật của con bé tuy không bắt mắt nhưng rất tri kỷ.
Xem kỹ năng thêu thùa này của nó, chắc là tốn không ít tâm tư.
"Thanh Chi cũng cảm khái.
"Cảnh cáo với Nội Vụ Phủ, đừng thấy người ta thành thật mà khi dễ.
" Hoàng quý phi phân phó nói.
Thanh Chi tán đồng gật gật đầu.
Bên kia, hoàng đế mới đi khỏi Thừa Càn Cung không lâu, lại sai người quay lại.
Lúc ngồi trên ngự liễn hắn đột nhiên nhớ tới hôm qua ngự y đã nói với hắn.
Thân thể Hoàng quý phi đã bệnh nặng trong thời gian dài, chẳng qua hiện giờ mới tốt hơn một chút, muốn hoàn toàn khỏi hẳn chỉ sợ là không có khả năng, bà ây bất quá hiên giờ chỉ đang chờ chết mà thôi.
Trong lòng Khang Hi có chút cảm khái, nhớ tới tình nghĩa mấy năm nay biểu muội ở bên hắn và nữ nhi mới sinh hạ không lâu liền chết non.
Hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, lại nghĩ tới nhóm hoang tử hoang nữ tận tâm và tôn trọng Hoàng Quý Phi.
Khang Hi dừng động tác trong tay, rốt cuộc hạ quyết tâm, quyết định vì xung hỉ cho bà mà phong bà làm Hoàng hậu.
Thánh giá quay lại, mà bên này Đoan Tĩnh đang mang theo cung nữ của mình bước ra khỏi Thừa Càn Cung, đúng là oan gia ngõ hẹp, Đoan Tĩnh cũng không dự đoán được sẽ là cục diện như thế này.
Tránh cũng không thể tránh, nàng chỉ có thể vội vàng cúi đầu, cúi người hành lễ.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn phía trên, ánh mắt lơ đãng đảo qua đám người đang hành lễ , người hơi cứng lại.
Trong đám người ,có một nữ nhân mặc y phục Mãn Thanh màu xanh lục, tai đeo đôi bông tai ngọc phỉ thúy, sườn mặt nhìn có vài phần quen thuộc, nhưng nàng cúi đầu, nhìn không khuôn mặt.
Nhưng xem y phục và trang điểm, hiển nhiên không phải cung nữ, chẳng lẽ là đáp ứng hoặc thường tại nào mà hắn quên sao?Hoàng đế nhìn sườn mặt trắng tinh như ngọc của nàng tâm không khỏi xao động.
Ngự liễn đi ngang qua, Đoan Tĩnh thở phào nhẹ nhõm , vội vàng mang theo cung nữ bước nhanh ra khỏi Thừa Càn Cung.
Hoàng đế hơi hơi quay đầu lại, nhìn bóng dáng người kia như chạy trối chết , trong mắt hiện lên vài tia tìm tòi nghiên cứu.
Lương Cửu Công theo tầm mắt hoàng đế cũng nhìn nhìn, hắn là đại thái giám bên người hoàng đế, tự nhiên là phải nhớ kỹ mọi chuyện , kể cả việc hoàng đế không nhớ rõ.
Hắn thấp giọng trả lời: "Vạn tuế gia, hình như là Tam công chúa.
"Hoàng đế mắt phượng híp lại, xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, ừ một tiếng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...