Cao H Thanh Xuyên Chuyện Không Thể Nói


Nhị công chúa hoạt bát phóng khoáng, tiến lên hành lễ, đưa lên túi thơm chính mình tự làm.Mùi hương thanh nhã , túi thơm chế thành hình dạng con bướm, vừa không nhàm chán , lại có thể thấy được tấm lòng của người làm.Hoàng quý phi chân thành khen ngợi vài tiếng,rồi bảo cung nữ đem vào bên trong, có thể thấy bà vô cùng yêu thích nó.Chỉ có Đoan Tĩnh thấy Hoàng quý phi lặng lẽ dùng khăn lau lau đầu ngón tay, bà hẳn là không thích mùi hoa nồng đậm, Đoan Tĩnh nghĩ.Hoàng đế cũng không có chú ý tới điểm này , mắt hắn mắt mang ý cười, cầm lấy cây quạt nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu nhị công chúa , "Con thật lắm trò."Nhị công chúa nhe răng trợn mắt làm ra bộ dáng bị đau, làm nũng kéo ống tay áo hoàng đế, "Hoàng A Mã, ngài sao lại ra tay tàn nhẫn như thế, đầu của nữ nhi nếu như bị ngài đánh hỏng rồi, ngài có thể sẽ không còn gặp được ai đáng yêu lại thông tuệ như Lam Kỳ Nhi đâu."Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn như phẫn nộ, kỳ thật mắt lại mang ý cười,nữ nhi thông minh lanh lợi như thế khiến vô cùng hắn yêu thích, chỉ cần nhìn phương thức ở chung của hắn và nhị công chúa cũng có thể nhìn ra được vài phần.Ánh mắt Đại công chúa chợt ảm đạm, dù sao dưỡng nữ với nữ nhi ruột cũng không giống nhau.

Sự thân thiết giữa Hoàng A Mã và nhị muội, dù nàng có sao chép nhiều kinh thư hơn nữa cũng không có được.Hoàng đế bị Nhị công chúa làm nũng , nháo đến mức phải đầu hàng, "Được rồi được rồi, Lam Kỳ Nhi, muốn Hoàng A mã ban thưởng cái gì? Hoàng A Mã đều sẽ thỏa mãn con."Nhị công chúa đắc ý cười , "Hoàng A Mã, nữ nhi cũng không muốn gì nhiều , nghe nói ngài mới có được nghiên mực Huy Châu, không bằng đưa cho nữ nhi.

Nữ nhi có được nhất định sẽ nghiêm túc luyện chữ, nếu Hoàng A Mã không tin, lần sau người tự mình tới kiểm tra công khóa* của con."(*) : Ngày xưa, khảo hạch kết quả, thành tích của thuộc hạ, gọi là công khóaChiêu này đúng là nhất tiễn song điêu*, phần thưởng có thể thấy không có bao nhiêu quý báu, nhưng để lại ấn tưởng sâu với hoàng đế.(*)MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI CON CHIM ĐIÊUGiải thích: một mũi tên băn trúng hai con chim điêu.

Ý nói nhất cử lưỡng tiện.Xuất xứ: Đường.


Lí Diên Thọ 李延寿: Bắc sử - Trưởng Tôn Thịnh truyện 北史 - 长孙晟传Thời Nam Bắc triều, Bắc Chu có một danh tướng tên là Trưởng Tôn Thịnh 长孙晟, người Lạc Dương 洛阳.

Ông rất tinh thông võ nghệ, giỏi về binh pháp, đặc biệt có tài bắn cung.

Đương thời, thủ lĩnh Đột Quyết là Nhiếp Đồ 摄图 đến Bắc Chu cầu thân.

Vị quân chủ Bắc Chu quyết định gả công chúa cho Nhiếp Đồ, đồng thời phái Trưởng Tôn Thịnh dẫn binh mã theo hộ tống công chúa đến Đột Quyết.

Một lần nọ, Nhiếp Đồ và Trưởng Tôn Thịnh cùng nhau ra ngoài đi săn.


Nhiếp Đồ ngẩng cao đầu, nhìn thấy trên bầu trời có hai con chim điêu đang giành nhau một miếng thịt.

Để xem thử tài bắn cung của Trưởng Tôn Thịnh như thế nào, Nhiếp Đồ thuận tay đưa cung tên cho Trưởng Tôn Thịnh, mời ông bắn hai con chim điêu kia.

Trưởng Tôn Thịnh nhận cung tên, giục ngựa chạy về phía trước, nhắm hai con chim điêu đang tranh nhau, đợi cơ hội buông tên.

Một tiếng "phựt" vang lên, hai con chim điêu cùng rớt.

Nhiếp Đồ không ngớt tán thưởng: "bắn hay! bắn hay!" Từ đó, lưu truyền lại thành ngữ "Nhất tiễn song điêu" này.Còn thuận tiện về sau có cơ hội kéo hoàng đế đđến Chung Túy Cung nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận