Cao H Thẩm Gia


Quy đầu mẫn cảm hơn thân dương vật nhiều, đụng phải âm hộ trơn trượt thoải mái, Phó Minh Viễn lập tức giữ mông cô không cho ngồi xuống, duy trì vị trí này, sau đó tự mình đẩy lên trên, dùng quy đầu chạm vào cửa động.

m hộ của cô gái nhỏ không có lông, xúc cảm khi chạm vào vô cùng tốt, cộng thêm hiệu quả về thị giác, tạo nên loại khoái cảm không gì có thể sánh bằng.

Phó Minh Viễn mới va chạm một hồi, lập tức cảm giác bản thân sẽ không dứt ra được.

Quy đầu chủ yếu cọ xát với hạch hoa ở môi âm hộ, nhưng trong khe hở lại có dâm dịch phụ trợ, thỉnh thoảng sẽ trượt vào động nhỏ, mỗi lần trượt đến đó, Phó Minh Viễn đều kịp thời thu hồi, ngoại trừ lần này.

Mặc dù có tay nâng đỡ, bản thân người con gái cũng cố gắng duy trì tư thế, nhưng sau lần va chạm này, cô rốt cuộc cũng không đứng vững được nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống, kèm theo một tiếng thét chói tai, cả người ngồi lên Phó Minh Viễn.

"Đau, đau quá! " Nước mắt giàn giụa chảy ra, thân thể Thẩm Gia cứng ngắc, nửa người trên nằm sấp trên người đàn ông, nửa người dưới lại vểnh lên.

Chuyển góc nhìn sang phía sau, có thể thấy rõ vật cứng rắn bên dưới, đang kết hợp với hoa huyệt của cô gái nhỏ.


Lần này ngã xuống, trời xui đất khiến làm cho dương vật cắm thẳng vào âm hộ.

Tuy rằng nuốt không nhiều lắm, nhưng cũng hơn phân nửa quy đầu, đủ để cho thiếu nữ non nớt khổ sở.

Cô gái nhỏ đau đớn, người đàn ông thì ngược lại.

Phó Minh Viễn căn bản không nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Gia, tất cả các giác quan trên người anh đều tập trung vào hạ thân đang bị kẹp chặt vô cùng sảng khoái kia.

Mẹ kiếp, huyệt xử nữ đều chặt như vậy sao?
Sỡ dĩ anh khẳng định Thẩm Gia còn là xử nữ, là vì quy đầu đang chạm vào một lớp màng, cũng vì thế mà anh không dám làm thêm bất kỳ động tác gì, sợ động một tí lập tức đâm thủng màng trinh tiết.

"Không được nhúc nhích.

"

Phó Minh Viễn nâng mông cô lên một lần nữa, cố định lại, không cho cô đi xuống, cũng không cho cô rút ra.

"Nhưng mà em đau quá.

"
Thẩm Gia ôm mặt anh khóc lóc, đôi mắt bị nước làm cho nhoè đi, mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của người đàn ông, cô đang nức nở đột nhiên ngừng lại.

Anh vô cùng thoải mái?
Nhưng mà, rõ ràng là cô rất đau!
Nghĩ đến kinh nghiệm bất đồng của hai người, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào, nhưng lần này, dù có đau đến đâu Thẩm Gia cũng không còn nức nở muốn rút dương vật ra nữa.

Hai người duy trì tư thế lửng lơ này rất lâu, lâu đến mức Thẩm Gia đã thích ứng với cảm giác có dị vật nằm trong động nhỏ của cô, lâu đến mức nỗi đau đớn cũng biến mất, chỉ còn lại cảm giác bị lấp đầy.

Cô tò mò co rút âm đạo, ngay lập tức người đàn ông rên rỉ một tiếng.

Thẩm Gia hoàn toàn không nhận ra tiếng rên rỉ kia rốt cuộc là thoải mái hay khó chịu, cô lập tức không dám làm bất kỳ động tác nào khác.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận