Những người phụ nữ khác khi "ăn" dương vật, cũng sẽ có phản ứng như thế này sao?
Không thể để cô "ăn", cũng không thể đâm vào bên trong, vậy còn có thể làm cái gì nữa bây giờ?
Phó Minh Viễn không muốn thủ dâm, đó là cách thức đạt khoái cảm yếu ớt nhất.
Vì vậy, anh liền nói: "Không được.
"
Thẩm Gia không ngờ ngay cả điều này mà anh cũng từ chối, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Người đàn ông nhìn bộ dạng giả vờ đáng thương và cầu xin lòng thương xót của cô, khuôn mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh, đè cô xuống một lần nữa.
Phó Minh Viễn cứ như bị nghiện, lại đưa dương vật đến bên miệng cô: "'Ăn' đi.
"
Trái tim Thẩm Gia tan nát, bĩu môi không chịu mở miệng, ôm lấy đùi của người đàn ông, bắt đầu cảm thấy tủi thân.
Phó Minh Viễn chưa từng bị ai từ chối, nên Thẩm Gia làm vậy khiến anh cảm thấy tức giận, mỉa mai nói: "Không phải cháu đến đây tìm tôi vì muốn cho tôi làm sao?"
Nhưng đáng tiếc, thủ đoạn này vô dụng đối với Thẩm Gia, bởi vì cô không phải là người dễ dàng bị khích tướng.
Khi Thẩm Gia nghe giọng điệu nói chuyện của anh, cô liền cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt, "oa" một tiếng rồi đứng dậy.
Phó Minh Viễn nghĩ rằng cô gái sắp bùng nổ rồi, không ngờ thiếu nữ tưởng chừng rất mềm mỏng mà cũng sẽ có lúc biến thành như thế này.
Lời lẽ lên án của cô ban đầu vốn dĩ khá lớn nhưng giờ càng lúc càng nhỏ đi: "Vậy chú làm em đi! Chỉ nhét vào miệng thì tính gì chứ! "
Lúc nói đến mấy câu phía sau, còn dùng tay nắm lấy món đồ đó, đụng chạm đến nơi riêng tư của mình.
Trong trí nhớ của cô, quan hệ tình dục chính là ma sát như thế này.
"Không mệt, còn rất thoải mái, phải chi chú nói muốn làm em sớm một chút, vậy thì em đã cho chú lâu rồi! "
Thẩm Gia nhíu chặt hai hàng lông mày nhỏ bé, tự mình lẩm ba lẩm bẩm.
Không phải Phó Minh Viễn chưa từng bị cô gái nhỏ gạ gẫm, nhưng đây lần đầu tiên Thẩm Gia tự nắm lấy dương vật cọ vào tiểu huyệt của cô, khiến cho anh như được tiếp thêm ham muốn.
Trông người con gái càng yếu đuối, biểu cảm càng đáng thương, thì Phó Minh Viễn càng muốn ức hiếp.
Do đó, thay vì ấn gậy thịt vào khe âm hộ như cô hằng mong, thì anh thể hiện rõ ý đồ muốn cô dùng miệng hầu hạ mình.
Sau hai lần bị cưỡng chế bắt phải phục tùng, Thẩm Gia đành khắc chế trái tim đang muốn phản nghịch, chu cái miệng nhỏ nhắn ra rồi ngậm quy đầu vào trong miệng, nuốt vào nhả ra một cách không có quy luật.
Chẳng mấy chốc, trong nhà vệ sinh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước bọt nhóp nhép.
Kỹ năng của Thẩm Gia không thành thạo, sau khi mút một lúc lâu, vẫn không thể khiến Phó Minh Viễn bắn ra, mà trái lại chính cô đã kiệt sức rồi, đầu gối quỳ xuống mặt đất, gương mặt thì đỏ bừng.
Cô giận dỗi một cách phụng phịu, bỏ món đồ của người đàn ông xuống, rồi tự mình chạy ra ngoài.
Phó Minh Viễn nhét dương vật lại vào trong quần, đuổi theo sau, anh cố ý đẩy Thẩm Gia vào góc tường rồi kéo cô vào phòng làm việc của mình.
Sắc mặt của người đàn ông có chút lạnh lùng, trực tiếp đè cô gái xuống ghế sô pha, động tác thô bạo ấn lên ngực người con gái, mạnh mẽ áp sát vào Thẩm Gia để cô "thổi kèn" cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...