Cao H Em Là Bánh Ngọt Ngon Nhất Của Anh


Nàng tươi cười như trẻ con, dễ thương lắm, ôm nàng trong lòng thật hạnh phúc, tay anh đặt lên bầu vú nàng, tay nàng sờ soạng côn thịt của anh.

Cả hai cứ nằm và mặc thời gian trôi qua.

Gương mặt nàng xinh lắm, Thiên Ân nhìn mãi cũng chẳng chán.

Nó cứ đáng yêu thế nào ấy.

Khoảng nửa tiếng trôi qua và côn thịt cũng dần cương trở lại.

Trinh: “Anh ơi, hình như nó muốn nữa nè.”

Ân: “Vậy mình làm cái nữa nhé.”

Trinh: “Ừ, hi.”

Ân: “Em quay người lại mút nó đi.”

Hai người nằm trên ghế và bú liếm cho nhau, lỗ âm đạo nàng hây hẩy phơi phới trước mặt, thật nóng bỏng.

hai âm môi căng mọng lên, nứng tợn.

Đang hăng say makelove thì có tiếng chuông cửa.

ĐKM, thằng chết bầm nào tới giờ này? Ôi thôi hay là cha mẹ nàng về.

Nàng và anh cuống cuồng mặc quần áo.

Tim đập chân run.

Chỉ tội cho nàng, hoảng quá nên chẳng kịp mặc quần lót, với cái quần đùi ở nhà mặc vô.

Rồi chạy vội lên xem thử ai tới.

Thiên Ân thì cũng hơi run nên ngồi phía sau chẳng dám mò lên, trong đầu đang suy nghĩ nếu là cha mẹ nàng thì phải nói sao giờ, mà thực ra thì có sao đâu, tại tâm lý người có tội nên hay nghĩ vẩn vơ.

Ở dưới nhà Ân hóng lên, mới biết là ông tổ trưởng tổ dân phố tới gửi lịch họp chi bộ gì đó.

Thở phào nhẹ nhõm.

Mà thằng cha này tới đúng lúc ghê, làm tuột cả hứng.

Xong xuôi nàng đóng cửa lại rồi đi xuống với Thiên Ân.


Cả hai cười tinh nghịch, lao vào nhau tuột, cởi, hun hít.

Nằm lại vị trí cũ và tư thế cũ, bú liếm cho nhau ngất ngây.

Cơn nứng lại trỗi dậy mau chóng.

Nàng trườn xuống dưới, nhổm hậu môn lên cầm côn thịt đưa vào.

Nàng cưỡi ngựa quay mông về mặt Thiên Ân.

Nhìn dâm vãi.

Chơi mãi cũng mỏi chân, Thiên Ân đổi thế, đặt nàng nằm xuống, chơi kiểu truyền thống.

Nàng có vẻ thích thú mỗi khi Thiên Ân chơi kiểu này, có lẽ vì vừa chơi vừa hun hít tạo sự khăng khít, tình cảm.

Lần hai chơi dai hơn nên anh chơi nàng đủ kiểu, nàng chỉ biết sướng và rên oai oái.

Giữa những tư thế là những cảnh liếm lỗ âm đạo, cái lỗ âm đạo đầy mùi vị, đầy kích thích.

Thiên Ân bế thốc nàng lên, hai tay nàng quàng cổ, hẩy mông chơi phầm phập, da thịt va nhau chan chát.

Chơi kiểu này mạnh mẽ, bạo lực nhưng cũng rất mệt với cái cân nặng 48 kg của nàng.

Nhưng cũng đáng vì kiểu chơi mạnh này làm nàng lên đỉnh nhanh chóng, Thiên Ân cũng không chịu nổi bởi cái lực ma sát giữa côn thịt và âm đạo nhanh mạnh như vậy.

Thả nàng xuống ghế bắt nàng mút côn thịt.

Định bụng để nàng nuốt tiếp.

Nhưng lần này Thiên Ân lại đổi ý, muốn bắn lên mặt nàng hơn.

Tay trái Thiên Ân giữ đầu nàng, tay phải cầm sóc lọ, trước côn thịt bùng nổ là một gương mặt yêu kiều, và rồi trên gương mặt yêu kiều đó là những vệt trắng chằng chịt, nhễu nhại.

một dòng tinh bắn vô trúng khóe mắt làm nàng nhắm nghiền lại.

Sung sướng, hạnh phúc.

Cầm côn thịt quẹt qua lại trên đôi môi hồng nghịch thêm chút nữa, rồi kết thúc.

Ân nói: “Đợi anh lấy khăn giấy cho.”

Nàng vẫn nhắm mắt chờ đợi, nghĩ thế nào anh lại lấy smartphone ra chụp gương mặt bê bết tinh trùng đó, rồi lấy khăn lau cho nàng.


Cả hai chạy vô phòng tắm xối sạch dấu vết hoan lạc của buổi trưa nồng cháy.

Nàng tắm rửa kỳ cọ cho Thiên Ân như một người vợ ngoan hiền đảm đang.

Ừ thì nếu lấy nàng làm vợ có lẽ đó là cái phúc phần của Thiên Ân.

Anh yêu nàng.

Tắm xong cả hai lên nhà trước ngồi xem phim, tầm này chắc bố mẹ nàng cũng gần về tới rồi.

Thiên Ân lấy smartphone ra, cho nàng xem cảnh lúc nãy chụp.

Nàng giật mình xấu hổ, đòi chụp lấy smartphone.

Thiên Ân né tránh không cho.

Trinh nũng nịu: “Anh kỳ quá, chơi xấu vậy, không chịu đâu.”

Ân cười khanh khách: “Haha, nhìn nàng đẹp ghê ha, anh thích lắm.”

Trinh: “Không, đưa em xóa, đưa đây.”

Ân: “Không đưa.”

Trinh: “Nghỉ chơi anh.”

Nàng làm bộ hờn dỗi, làm Thiên Ân cũng mắc cười.

Ân: “Thôi mà, làm cho anh một việc rồi anh đưa cho.”

Trinh: “Việc gì.”

Ân: “Mút côn thịt cho anh.”

Trinh: “Nãy giờ chưa sướng hay sao mà đòi nữa, đồ tham lam.”

Ân: “Chịu không?”

Trinh: “Xí.

Ghét cái mặt, vậy vô trong.”


Ân: “Không cần đâu, đứng sát tường đây người ta cũng không thấy đâu.

Trinh ngó nghiêng xem xét rồi gật đầu.

Ân đứng cảnh giới, còn nàng thì tuột quần anh xuống, liếm láp vài cái rồi mút ngon lành, côn thịt sau hai cuộc mây mưa nên vẫn còn mềm, nàng mút mãi cũng chả lên.

Nó cứ nửa cứng nửa mềm lúc lắc.

Bỗng nàng dùng răng cắn nhẹ, nói: “Có đưa cho em không, không em cắn đứt bây giờ.”

Ân: “Hic, chơi xấu thế.”

Thôi thì đưa vậy, nàng cầm nhanh lấy rồi xóa mất tích.

Thiên Ân tủm tỉm cười rồi kéo quần lên.

Chọc nàng vui dễ sợ.

Buổi trưa ngọt ngào cùng nàng qua mau, Thiên Ân về và hẹn nàng một dịp khác.

Dự định là bữa nào chuẩn bị đi công trình thì gặp nàng lần nữa.



Tuổi trẻ là khát khao.

Tuổi trẻ là đam mê.

Tuổi trẻ là khám phá, là ước ao, là ham muốn những thú vị trong đời.

Ở cái độ tuổi này, chúng ta chỉ vừa đủ lớn để nhận ra rằng cuộc sống là không đơn giản, là phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ, nhưng có lẽ chưa đủ tuổi để mà cảm nhận được những xót xa trong cuộc đời.

Bản thân Thiên Ân, trải qua vài mối tình sâu lắng, xen lẫn đó là những “tình một đêm” vội vã.

Đã bắt đầu lờ mờ nhận ra cái giá trị đích thực của tình yêu.

Tình yêu, chỉ hai từ đơn giản ngỡ ai cũng thấu, nhưng thật ra mấy ai cảm được trọn vẹn.

Ân cũng yêu, cũng đam mê, cũng bùng cháy.

Nhưng đôi khi anh lại quá vô tâm và không để ý.

Để giờ này ngồi nhìn lại cái quá trình yêu đó, nghĩ về người con gái mà anh yêu đó, mới thấy mình chưa thật sự biết yêu.

Chỉ là những khoảnh khắc thăng hoa, chỉ là những phút giây vui vẻ.

Tình yêu thật sự nó to lớn hơn thế, ý nghĩa hơn thế.

Khoảng thời gian này Thiên Ân nghĩ về Bảo Trinh nhiều hơn, nhớ cô ấy nhiều hơn.

Có lẽ vì anh đã xác định rõ ràng rằng cô ấy sẽ là vợ, là người cùng Thiên Ân bước qua cuộc sống.


Ước gì có thể lấy cô ấy ngay lúc này.

Tự dưng cứ nghĩ vẩn vơ…

Chiều buồn man mác Ân lại nghĩ về những người phụ nữ lướt qua đời mình.

Phương Duyên: Người phụ nữ đẹp gánh trên vai bi kịch gia đình.

Thúy Kiều: Một cô gái xinh xắn chênh vênh giữa cuộc sống.

Bích Trâm: Tiếng sét ái tình đánh vỗ mặt thằng con trai mới lớn như Thiên Ân.

Chị là niềm đam mê và ám ảnh.

Thiên Ân đã chẳng tin vào cái tình yêu sét đánh trước khi gặp chị.

Tiếc nỗi, chúng Thiên Ân không thuộc về nhau.

Bảo Trinh: Có lẽ là bản sao của chị Trâm.

hai người có vài đặc điểm giống nhau.

Có lẽ vì điều đó làm Thiên Ân yêu thương Trinh hơn thì phải.

Và một vài mối tình lướt qua vội vã, tuy vậy Ân cũng không muốn đề cập đến.

Bởi anh chỉ muốn nhắc đến những người phụ nữ thực sự gây ấn tượng khó phai đối với mình.

Còn những cô khác, chỉ là tình dục không hơn kém.

Có thể người khác cho là cái số của Ân đào hoa khi may mắn gặp những người phụ nữ xinh đẹp.

Ừ thì có thể vậy, nhưng những người đó lại mang đến cho anh những tâm trạng khó tả, đôi khi rối bời.

Ví như Bích Trâm, chị làm anh mất phương hướng trong tình yêu, khi mới gặp chị thì chị khiến anh lạc lối trong tình cảm, mà như những phần trước anh đã diễn tả.

Giờ ngồi đây ngẫm lại, mới thấy cần phải xác định rõ ràng điều gì.

Đôi lúc Thiên Ân lo sợ những mối quan hệ lén lút như vầy.

Những chuyến phiêu lưu tình ái rồi cũng phải dừng, câu chuyện nào rồi cũng tới hồi kết.

Thiên Ân muốn chia sẻ với các độc giả nhiều lắm.

Nhưng khi thời gian hạn hẹp và niềm đam mê dần mất, thì nguồn cảm hứng cũng dần tiêu tan.

Cuộc chơi phải đến lúc tàn và đến một lúc nào đó, anh sẽ yên bề gia thất với một cô gái xinh đẹp nào đó.

Hiện câu chuyện về cô gái đó vẫn chưa được đề cập tới nên chỉ xoay quanh những bóng hồng đi ngang qua cuộc đời Ân thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận