Quay ra bàn thì vẫn thấy lão già dê nói chuyện, khiếp, chuyện éo gì mà luyên thuyên nãy giờ chưa hết, cứ như giáo sư đang say sưa giảng bài cho học trò vậy.
Mà nghĩ cũng phải thôi, có được học trò như chị thì ai chả muốn làm giáo sư.
Tóm lại cái mục đích cuối của đàn ông chúng ta đều giống như nhau, muốn lấp đầy cái lỗ âm đạo của phụ nữ mà thôi.
Thúy Kiều đi tiểu xong cũng quay trở lại bàn, vừa ngồi xuống vừa đưa mắt nhìn Ân.
Muốn gì đây không biết, ăn uống no bụng xong, lão già dê dường như chưa muốn để chị em Ân về nên kiếm cớ để nấn ná lâu hơn.
“Giờ còn sớm, tụi mình vô bar chơi đi.” Lão ngỏ ý.
“Được đó anh.” Cô tình nhân phụ họa.
Đúng là chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon, Ân thì chả vấn đề gì, quan trọng là chị, chị đồng ý thì Ân mới đi.
Ân quay sang hỏi ý chị: “Chị có muốn đi không, hay về?
“Ờ… Tùy em.” Bích Trâm nhỏ nhẹ đáp.
Lại tùy em, sao chị của Ân cứ dễ chịu thế không biết.
Thì đi vậy, để xem có gì hot.
Tính tiền xong lão gọi taxi, cả đám nhảy tót vô một quán bar to lớn, ồn ào, náo nhiệt.
Và Ân biết rằng từ bây giờ phải cẩn thận chú ý đến lão già dê này, biết đâu lão giở mấy trò đời ma mãnh ra thì sao, cẩn tắc vô ưu.
Ngồi vào bàn, xung quanh là tiếng nhạc xập xình, khách khứa đông đúc.
Ân chỉ chọn bia mà uống, chả uống rượu, nhỡ đâu lão bỏ thuốc hay gì gì đó rồi cuỗm mất Bích Trâm sao.
Nói chung là chẳng tin được lão già này, cần phải đề phòng mọi trường hợp xảy ra cho dù là nhỏ nhất.
Lão già thì cứ rượu ngoại đắt tiền mà chơi.
Mà vào mấy cái chỗ này ồn ào lỏng não thiệt, Ân chơi liên tiếp ba lon bia cho hơi men át đi cái ồn ào nơi đây.
Chỉ tội cho cô nàng họ Mã, cái tiếng nhạc cũng khiến chị khó chịu, Ân rót cho chị ly rượu và bảo chị uống vào sẽ dễ chịu hơn.
Ngồi uống một lúc thì lão già dê kéo cô tình nhân ra nhảy chung với dòng người đang lắc lư như phê thuốc.
Ân với chị thì chả ham lắm nên ngồi im mà nhìn xung quanh.
Bàn tay chị tìm đến tay Ân, siết chặt.
Anh ghé vào tai chị nói nhỏ “em yêu chị”, vẻ mặt chị có vẻ lâng lâng, chị đỏ mặt vì rượu hay vì ánh đèn, chả biết nhưng đẹp tuyệt.
Nhìn lão già dê với cô bồ đúng là cặp đôi “hoàn hảo”, lão ta to mập, lùn xệ trái hẳn với cô bồ dáng cao ráo hơn cả gần cái đầu, dáng thanh mảnh cân đối, đường cong cơ thể uốn lượn mỗi khi nhún nhảy đôi chân.
Đúng là có tiền mua tiên cũng dễ.
Cả hai nhảy nhót xong thì vô lại bàn, cụng ly rầm rầm, cười đùa nghiêng ngả.
Lão già dê lên tiếng:
“Trâm em, ra nhảy với anh một bài cho vui, vô đây ngồi thừ ra vậy chán lắm.
“Thôi, em không biết nhảy.
Chị khéo léo từ chối mấy lần nên lão già cũng nản, không ép nữa.
Nãy giờ chị uống cũng được mấy ly, gương mặt hồng hào lên thấy rõ và những tiếng nhạc xập xình không còn là mối bận tâm.
4 người lại cụng ly hào hứng.
Chị Trâm mỗi lần như vậy chỉ nhấp môi chứ không uống nhiều như ban đầu.
Lão già dê cầm điện thoại hí hoáy gì đó, chập sau thì tới lượt điện thoại cô nhân tình của gã vang lên chuông tin nhắn, Ân đoán chắc là hai người này thỏ thẻ chuyện gì đây.
Tuy ánh mắt ngắm các cô nàng sexy xung quanh nhưng mọi động tĩnh của lão thì Ân không hề bỏ sót.
“Vương, ra nhảy với mình một bài đi.
“Thôi, mình không biết nhảy.
(Tuy nhỏ tuổi hơn nhưng Ân cứ thích xưng thế)
“Có gì đâu, mình chỉ cho.
“Ờ, cũng được.
Đúng như dự đoán, lão già dê lấy cô nhân tình bé bỏng dụ Ân rời xa bàn để có cơ hội nói chuyện với chị.
Chả sao, sàn nhảy cũng ngay đây, lão cũng chẳng thể làm gì được.
Thúy Kiều cầm tay Ân tiến đến vô dòng người đông đúc.
Nói thật Ân chả biết nhảy gì, anh cầm tay và ôm eo cô ta rồi đong đưa theo nhịp điệu nhạc.
Cũng chưa bao giờ Ân nhìn kỹ mặt cô ta như thế, ở cái khoảng cách quá gần này, đó là một gương mặt trắng sáng, một làn da đẹp dù không trang điểm quá nhiều.
Sức hấp dẫn toát lên từ gương mặt ấy là không thể phủ nhận, tuy vậy Ân cũng chẳng dám nhìn quá lâu vào đó, vì như vậy có vẻ lỗ mãng, và cũng bởi ánh mắt của Ân còn phải dòm ngó cái bàn, nơi lão già và chị đang nói trò chuyện.
Lão vẫn cứ nói cái chi chi đó, chị thì thi thoảng đáp lại, xen giữa câu chuyện là một vài cái cụng ly.
“Cậu đẹp trai lắm.” Kiều khen.
“Chị cũng vậy.” Ân đáp.
Thúy Kiều: “Thế à?”
Thiên Ân: “Chị biết điều đó mà.”
Cô ta có vẻ vui vì lời khen ngợi, cũng chẳng có gì phân vân, vì cô ta xứng với những lời khen ngợi tựa như vậy.
Bất chợt ả hỏi: “Cậu thấy tôi có sức hấp dẫn không?”
“Tất nhiên.” Ân trả lời.
“Nhưng hình như cậu không bị cái hấp dẫn đó làm ảnh hưởng.” Thúy Kiều nhận định.
“Đàn ông ai chả mê gái, nhất là gái đẹp như chị, nhưng cách thể hiện của mỗi người luôn khác nhau, có gì lạ.” Ân bình thản đáp lại.
“Cậu cũng thú vị đấy.” Nói rồi vòng tay Thúy Kiều có vẻ siết chặt hông Ân hơn, khuôn ngực đầy áp sát người Ân, bờ môi cô ta sượt nhẹ qua cổ Ân, có vẻ cổ hôn Ân thì phải, có lẽ thôi.
Trong vòng tay một người phụ nữ đẹp và hấp dẫn, cái bản năng đàn ông lớn dần lên theo từng nhịp thở, bàn tay Ân vẫn yên vị nơi eo và dần hạ thấp xuống một chút nơi bờ mông căng mọng, tất nhiên là chỉ hạ thấp xuống một chút thôi, cũng bởi vì muốn xem thử phản ứng của cô ta sẽ ra sao.
Nhưng cô ta vẫn chẳng có phản ứng gì, một cái khẽ lắc người cũng không.
hai ánh mắt lại nhìn chằm chặp vào nhau, đối diện, sát rạt.
Bàn tay cổ áp lên bờ ngực Ân trong khi đôi bàn chân vẫn đong đưa từng chập.
Ở cái vị trí quá gần như vầy, cái khe ngực của cô ta sâu hun hút, Ân chẳng thể bỏ qua được dù không muốn nhìn lén lút như vậy cho lắm.
Nhưng mà, cũng thật khó cưỡng.
Cũng đôi làn Ân bị bắt quả tang khi đang mải mê ngắm nghía vô cái khe sâu đó, và đáp lại là một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Cái nụ cười thích thú và có phần mãn nguyện.
Thật sự cũng rất ngại khi bị bắt gặp trong tình huống không minh bạch đó, nhưng Ân vẫn cố tỏ ra bộ mặt lạnh lùng pha chút thờ ơ, bất cần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...